Chương
Nam tử nọ tỏ vẻ mặt oán giận, nói: “Bẩm đại nhân, những ngày gần đây, đại muội trong nhà tiểu nhân liên lụy đến một vụ án. Bởi vì đại muội ta gả cho một thương nhân trong lúc còn để tang, vào đêm đó nhất thời mất khống chế đả thương gã ta. Dù chưa gây nguy hiểm đến tính mạng của gã ta nhưng đối phương lại hùng hổ dọa người, nói đại muội của ta mưu sát trượng phu, muốn triều đình ban tội chết cho ấy. Tiểu nhân tất nhiên không chịu, nên đến giải oan với Đại lý tự, nhưng không ngờ rằng Đại lý tự khanh Nghiêm Chính, Nghiêm đại nhân lại đưa ra một yêu cầu vô lễ khác!”
“Hắn ta thấy nhị muội của ta xinh đẹp như hoa nên liền nói để nhị muội của ta nương thân cho hắn ta thì hắn ta sẽ giúp bọn ta. Dù gia cảnh tiểu nhân bần hàn, nhưng cũng là người trời sinh tính tình thanh cao. Sao có thể nhìn nổi gã Nghiêm Chính trông thì nhã nhặn nhưng lại bại hoại hại đến sự trong sạch của nhị muội, tiểu nhân tất nhiên không chịu! Nhưng tiểu nhân không dám tùy tiện từ chối hẳn ta, có suy nghĩ thế nào cũng không ngờ Nghiêm đại nhân lại dây dưa không buông tha cho nhị muội của ta. Chiều hôm nay lại bắt muội ấy đi! Sau đó, Nghiêm Chính kia còn để người khác đưa tin rằng đại muội đã được cứu rồi..”
“Hành vi lần này của Nghiêm đại nhân rõ ràng là đang ép buộc tiểu nhân, dùng thân thế nhị muội để đổi lấy tính mạng của đại muội. Người †a thường nói, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, tiểu nhân thật sự không nỡ để nhị muội lún sâu vào vũng bùn không thoát ra được, cầu xin đại nhân làm chủ, để Nghiêm đại nhân thả nhị muội của tiểu nhân quay về!”
Lời vừa nói xong, người người xôn xao.
Tống Nghiên cũng giật cả mình.
Nhưng ông ta vô cùng hiểu rõ Nghiêm Chính, cho rằng Nghiêm Chính không thể nào làm ra loại chuyện như thế.
Nhưng bách tính thì lại không tiếp xúc nhiều với Nghiêm Chính, nghe xong lời trần thuật này đều chỉ phẫn uất, họ đứng dưới đài xôn xao chỉ trích Nghiêm Chính làm quan nhưng lại bất nhân.
Lại dám lợi dụng chức quyền để thỏa mãn mục đích riêng, thật sự ghê tởm.
“Tống Nghiên chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt toạc ra, nhanh chóng sai người đến Đại lý tự, xác minh việc này với Nghiêm Chính.
Nghiêm Chính nghe xong thì mặt mày lạnh lùng: “Sao có thể? Hôm nay đúng là ta đã đến nhà họ, cũng đã đồng ý giảm hình phạt cho đại nữ nhí nhà họ, nhưng ta chưa hề gặp mặt nhiều nhị muội kia, sao có thể trắng trợn cướp đoạt dân nữ được? Đây rõ ràng đang tùy tiện vu oan!”
Mặc dù Tống Nghiên tin tưởng Nghiêm Chính, nhưng bách tính thì sao có thể tin được.
Đối phương đã lên Đài Kim Minh, thế thì dù là thế nào chuyện này cũng nhất định phải cho người trong thiên hạ một câu trả lời công bằng.
Bây giờ nam tử kia rõ ràng nói rằng không tìm thấy nhị muội của gã †a đâu.
Hơn nữa trước khi nàng ta mất tích, chỉ có Nghiêm Chính là người quá phận dây dưa với nàng ta.
Dù có xem đi xét lại thế nào, Nghiêm Chính vẫn là người đáng nghi.
Bây giờ Tống Nghiên không biết phải làm sao, đành phải đi nhờ đến sự giúp đỡ của Thẩm Hình viện.
Bởi vì Thẩm Hình viện là một trong ba ti, có quyền giám thị Đại lý tự.
Còn Nghiêm Chính, dù cho có phủ nhận bản thân không làm việc này đi nữa cũng không thể không tạm thời đình chức, giam giữ, chờ sau này xử lý.
Khi Mộ Dung Bắc Uyên nghe thấy tin này, sắc trời đã tối hẳn.
Chẳng biết vì sao trong đầu hần lập tức nhớ đến “phong ba bão tố” giữa Mộ Dung Bắc Quý và Nghiêm Chính.
Với sự hiểu rõ của hắn về Nghiêm Chính, gần như có thể kết luận ngay Nghiêm Chính tuyệt đối không phải là loại người ra vẻ đạo mạo.
Chuyện lần này hẳn là có hiểu lầm hoặc là có người cố tình vu oan hãm hại Chuyện này cứ phải xảy ra ngay lúc mấu chốt, thật sự không thể không khiến người ta suy nghĩ nhiều.
Tình huống lại càng khó giải quyết hơn khi người bên Thẩm Hình viện tiến hành điều tra phủ đệ của Nghiêm Chính lại phát hiện vật dụng tùy thân của nữ tử.