Chương
Triệu Đường nghe thấy nàng ta nói như vậy, dường như suy nghĩ một cái gì đó.
“Nếu như chuyện này thật sự đều do thái tử điện hạ làm, vậy thì mục đích chính của ngài ấy chắc chẳn vẫn chính là ở chỗ con. Con cứ đợi xem đi, nếu như sau vài ngày nữa ngài ấy tới tìm con, nhiều nhất chính là muốn cùng con làm giao dịch”
“Ý của phụ thân muốn nói hẳn sẽ dựa vào lý do có thể giúp đỡ Nghiêm Chính lật ngược vụ án tới để uy hiếp con nghe theo lời của hắn?”
“Không sai, nếu như thật sự là như vậy, con sẽ lựa chọn như thế nào?”
Triệu An Linh cản chặt lấy đôi môi.
“Tất nhiên con sẽ không bắng lòng, làm sao hắn có thể bỉ ổi như vậy! Nhưng mà Nghiêm Chính lại quá vô tội, thật ra ngài ấy và con cũng không có quan hệ thân thiết gì mấy, chỉ là về tư xem con như một người bạn tốt cho nên mới giúp con nói vài câu mà thôi. Nhưng mà Mộ.
Dung Bắc Quý cứ một mực khăng khăng nói quan hệ của con và ngài ấy không bình thường, lúc đó hẳn đã uy hiếp Nghiêm Chính, chuyện này cũng mới chỉ trôi qua vài ngày thôi!”
Triệu An Linh càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này chính là do Mộ Dung Bắc Quý làm.
Vì vậy khiến nàng ta tức tới cả đêm không ngủ nối.
Mộ Dung Bắc Quý cứ như cố ý vậy, hai ngày liên tiếp không hề tới Tìm nàng ta.
Hắn không tìm Triệu An Linh, chuyện của Nghiêm Chính lại gây tranh cãi xôn xao ở trong kinh.
Triệu An Linh đi tới đâu cũng đều nghe mọi người thì thầm nghị luận nói Đại lý tự khanh với vô số lời lẽ không hay.
Thậm chí tới Vi Diễm của Ninh Viễn Hầu kia cũng đặc biệt tới đây tìm Triệu An Linh.
‘Vốn dĩ trong lòng Vi Diễm vẫn còn ôm hận đối với Triệu An Linh nhưng bây giờ ở đây lại thay đổi thái độ.
“Vẫn là thái tử phi người có cao kiến, không ngờ rằng cái tên Nghiêm Chính đó là người như vậy! Ban đầu nếu không phải là người khuyên ta, nói không chừng ta thật sự đã không phân biệt rõ mà nhìn sai người, ta thấy hẳn ta là một nhân tài, dáng vẻ đường hoàng, còn cho rằng hắn ta là người tốt gì nữa. Lại không ngờ rằng sau lưng làm chuyện bẩn thỉu, so với con nghiện còn đáng ghét hơn!”
Triệu An Linh bị Vi Diễm nói tới mức phiền lòng.
Nàng ta nhịn không được mà đập bàn một cái: “Ngươi có thể câm miệng lại không? Chân tướng của sự việc vẫn chưa được điều tra rõ ràng, ngươi dựa vào cái gì mà đưa ra kết luận! Bây giờ tung tích của nữ tử đó vẫn chưa được tìm thấy, chỉ dựa vào vài vật chứng liền có thể dễ dàng định tội Nghiêm Chính rồi sao!”
Vi Diễm bị nàng ta nói tới cứng họng, có chút không hiểu mà nhìn Triệu An Linh: “Thái tử phi, người và Nghiêm Chính đó rốt cuộc là mối quan hệ gì vậy? Nghiêm đại nhân tác phong bất chính cũng không phải là một mình ta nói, bên ngoài mọi người cũng đang truyền nhau đấy.
Hắn ta cũng đã bị người khác cáo lên Đài Kim Minh rồi, còn có gì phải che giấu nữa, chuyện này hả, ta thấy mười phần thì có tới tám chín phần là sự thật rồi. Lân trước ta còn muốn nói, sau khi ta trở về tửu lầu đó liền nhìn thấy hai người có cử chỉ thân mật, chắc không phải người và Nghiêm Chính thật sự có mối quan hệ không bình thường đó chứ.
Theo ta thấy, hẳn ta so với thái tử điện hạ thì kém quá xa đi, ngươi đừng có mà hồ đồ nha!”
Triệu An Linh cười lạnh một tiếng: “Ngươi cảm thấy thái tử tốt sao?”
“Đúng vậy”
“Ha ha, vậy Mộ Dung Bắc Quý tặng cho ngươi đó! Ngươi tốt nhất mang đi đi! Ta sẽ biết ơn không thôi!”
Vi Diễm trợn to mắt: “Ta, ta không phải có ý đó!”
Triệu An Linh lại không thể nhịn tiếp, nàng ta trực tiếp tới Đại lý tự muốn gặp mặt Nghiêm Chính.
‘Vốn dĩ bây giờ Nghiêm Chính bị giam giữ không được gặp người ngoài.
Thế nhưng cho dù tin tức Triệu An Linh và Mộ Dung Bắc Quý hòa hôn vẫn chưa được truyền ra ngoài nhưng một lần nữa nàng ta vẫn dứt khoát gỡ bỏ cái mác thái tử phi.