Chương
Nàng ta nói bản thân là người của Đông Cung, có chuyện cần hỏi Nghiêm Chính.
Đối phương vừa nhìn điệu bộ của nàng ta quả thực không dám ngăn cản, bèn dẫn nàng ta đi gặp mặt Nghiêm Chính.
Nghiêm Chính không ngờ rằng người đầu tiên tới thăm mình lại là Triệu An Linh.
Vốn dĩ nét mặt hẳn bình tĩnh ngồi ở trong phòng thẩm vấn, đột nhiên nhìn thấy Triệu An Linh thì trên mặt lại xuất hiện một cơn sóng.
“Triệu nhị tiểu thư, làm sao người lại tới đây?”
Triệu An Linh nhìn bốn hướng xung quanh, người bên cạnh đều biết điều mà rời đi.
Đợi mọi người đều đi hết, sắc mặt nàng ta mới trở nên vội vã.
“Ngài xảy ra chuyện ta có thể không lo lắng sao? Ta cảm thấy chuyện này xảy ra vô cùng kì lạ, giống như có người cố ý sắp đặt. Ngài nói cho ta biết, ngài không hề cưỡng hiếp dẫn nữ, hơn nữa hoàn toàn không biết cái gì hết có đúng không?”
Nghiêm Chính có chút trầm mặc gật gật đầu: “Ta quả thực hoàn toàn không biết tình hình, sở dĩ trước đây ta giảm hình phạt giúp cho nữ ‘tử đó cũng là bởi vì xuất phát từ sự đồng tình, không hi vọng đối phương mất mạng. Nhưng không ngờ rằng lại có người dựa vào chuyện này viết văn chương nói ta vì ham muốn nhị muội muội của gia đình nhà họ. Thật sự ta và nhị muội muội của nhà họ chẳng qua chỉ có duyên gặp mặt một lần, hoặc là bởi vì đối phương biết ơn trong lòng mới ra mặt cảm ơn ta. Bây giờ tội danh này tới quả thực là không hề có bất cứ dấu hiệu nào báo trước…”
“Ta biết ngay mà, ta biết ngay là Mộ Dung Bắc Quý! Cái tên khốn nạn đó!”
Triệu An Linh cực kỳ phẫn nộ gào thét chửi bới.
Nàng ta nhìn về Nghiêm Chính: “Ngài yên tàm, chuyện này ta nhất định sẽ cho ngài một câu trả lời. Chuyện này thật ra cũng do ta mà ra, nếu như lúc đó không phải ngài bảo vệ ta, e rằng hản cũng sẽ không nảy lòng căm hận đối với ngài”
Nghiêm Chính có chút lo lắng nhìn Triệu An Linh: “Người đừng có làm bừa, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ được làm rõ. Sự thật chính là sự thật, giả dối chính là giả dối, chỉ cần là vu oan thì nhất định sẽ có lúc lộ ra chân tướng. Triệu An Linh, người đừng có vì ta mà đi thỏa hiệp với hẳn ta, không hề cần thiết”
Triệu An Linh bỗng nhiên ướt nhòe khóe mắt.
“Ta thật sự không thích nghe người ngoài nói ngài như vậy, bọn họ không biết gì hết thì dựa vào đâu mà đạp ngài xuống dưới chân tùy ý sắp đặt! Nếu như không phải Mộ Dung Bắc Quý thì ngài sẽ không bị đày tới đây, ngài rõ ràng là một quan tốt nên được mọi người yêu mến, bây giờ bất thình lình gánh vác tội danh như vậy thực sự khiến người ta đau xót”
“Người phải tin rằng Thịnh Khang sẽ không dễ dàng vu oan cho một người tốt. Hơn nữa ta chỉ là bị đình chức, bị thẩm vấn, nhưng.
không hề nhận phải hình phạt nào, cho nên cũng chưa có gì. Ngược lại người tuyệt đối không được xúc động. An Linh, người phải kiên trì với nguyên tắc của bản thân, trong chuyện này người không có sai, cũng không nên để người gánh vác cái gì, người có hiểu không?”
“Vậy ngài thì sao? Ngài thì có lỗi gì, so với ta và Mộ Dung Bắc Quý thì ngài mới là người vô tội! Nhưng mà bây giờ ngài vì xã tắc mà hiến dâng đóng góp lại đều bị người hèn hạ bôi đen, chỉ còn lại vết nhơ đột nhiên có này, cho dù ngày sau có khả năng được rửa sạch nhưng thanh danh của ngài cũng đã phải chịu sự đánh đổ không nhỏ”
“Làm quan trong triều vốn dĩ là không thể tránh khỏi sẽ trải qua những chuyện khác nhau. Thân là người trong triều ai có thể chỉ lo thân mình được chứ? Người ta nói đường xa biết sức ngựa, lâu ngày biết lòng người, chỉ cần sau này ta tiếp tục làm việc đến nơi đến chốn vì bách tính, ta tin răng ta vẫn sẽ là một người quan tốt. Người đừng có bi quan, càng không nên buồn giùm ta”
Triệu An Linh dùng mu bàn tay lau nước mắt, cuối cùng vẫn không nhịn được khóc thành tiếng.
Nhìn thấy dáng vẻ đau lòng của nàng ta, Nghiêm Chính khế thở dài.
“Người đó, sao lại khiến ta lo lắng ngược lại vậy?”
Hắn rút chiếc khăn tay sạch sẽ từ trong tay áo ra đưa sang: “Lau nước mắt đi, đừng khóc nữa”
Triệu An Linh nắm chất lấy chiếc khăn tay mà hắn đưa, khóc không thành tiếng.
Được một hồi nàng ta mới dùng giọng nói khàn đặc mà nói: “Ta không biết, chuyện này ta không muốn đợi thêm nữa, thời gian chờ đợi càng dài thì nguy hại đối với ngài càng ngày càng lớn. Không phải Mộ Dung Bắc Quý muốn ta đi tìm hắn sao, ngược lại ta muốn xem xem hắn muốn nói cái gì!”