Chương
Bởi vì năm mới sắp đến gần, các chủ soái của đại quân đều phải hồi kinh báo cáo công tác.
Cư Tấn, La Tước và Tôn Quyền đều đã lên đường, chạy về hướng kinh thành.
Thế nhưng Liên Tư Thành lại không có bất cứ động tĩnh gì.
Hắn thậm chí cho người hồi âm cho Chiêu Vũ Đế nói gần đây không cẩn thận bị thương ở chân, không tiện lặn lội đường xa, cho nên chuyện hồi kinh báo cáo công tác sợ là phải trì hoãn thêm một khoảng thời gian nữa.
Liên Tư Thành thực ra đang có đề phòng.
Lần trước sở dĩ hẳn bỏ lại binh quyền, cũng là bởi vì thời điểm hồi kinh báo cáo công tác bị Chiêu Vũ Đế tính kế một lần.
Đã có vết xe đổ lần trước, hiện tại sao hắn dám tuỳ tiện trở về?
Mặc dù bên ngoài Chiêu Vũ Đế không nói gì, nhưng những triều thần trước giờ không đối chọi gì với nhà họ Liên cũng có người đưa ra phản đối.
“Cho dù Liên soái đi đứng không tiện, phải ngồi xe ngựa cũng nên gấp gáp trở về chứ! Hàng năm chủ soái phải hồi kinh báo cáo công tác, ất hẳn là không thể thiếu, sao có thể bởi vì loại chuyện nhỏ nhặt này liền thôi”
Thế là có người nhắc lại chuyện xưa, nói đến chuyện quân quản khi trước.
“Lúc trước, Liên soái cũng không đồng ý về sự bố trí của quân quản. Không phải là lần này Liên soái không muốn tiếp nhận sự kiểm soát của bên quân quản, cho nên mới kháng cự hồi kinh sao”
Một từ kháng cự dùng đến cực kì vi diệu.
Nếu Liên Tư Thành thật sự kháng chỉ không theo, bây giờ trong tay lại nắm trọng binh, làm sao có thể khiến cho người khác không thêm đề phòng?
Bởi vì có người nói đến chuyện quân quản, Chiêu Vũ Đế dứt khoát tuyên bố trước mặt mọi người.
“Sau khi trãm tự quyết định thành lập quân quản thì vẫn luôn quan sát nhân tuyển thích hợp. Trải qua suy nghĩ thận trọng, trẫm thấy là Thần vương có năng lực hơn người, có thể đảm đương chức trách lớn.
Cho nên, ngày sau chỗ quân quản sẽ giao cho Thần vương toàn quyền xử lý”
Điều này mặc dù sớm hơn trong dự liệu của Mộ Dung Bắc Quý, thế nhưng khi thật sự nghe được tin tức như vậy, hắn vẫn tức giận không thể nuốt trôi.
Trong nháy mắt, trọng thần bên trên đều có thế mơ hồ nhìn ra thuật quản chế của đế vương.
Liên Tư Thành không hợp tác đã nhiều lần, hiển nhiên đã kích động đến Chiêu Vũ Đế.
Bây giờ, việc quản chế quân đội giao cho Thần vương, rất rõ ràng là muốn ra tay với nhà họ Liên.
Sau khi hạ triều, Mộ Dung Bắc Quý trở lại Đông Cung lập tức nổi trận lôi đình.
Lúc này Triệu An Linh mới hiểu được đến lúc hẳn thật sự nổi giận là như thế nào.
Mặc dù trước đó Mộ Dung Bắc Quý cũng thường xuyên lạnh nhạt với nàng ta, không có nửa lời hữu ích, nhưng tuyệt nhiên sẽ không điên cuồng giống như bây giờ, giống như cả người không thể kiểm soát được.
Triệu An Linh nghĩ một lát, vẫn quyết định nói rõ ràng với Mộ Dung Bắc Quý một cách bình tĩnh.
Nàng ta không hi vọng nhìn thấy Mộ Dung Bắc Quý biến thành dáng vẻ như hiện tại, giống như con nhím dựng gai lên có thể đâm người bất cứ lúc nào.
Nàng ta đi đến bên cạnh Mộ Dung Bắc Quý, vừa muốn mở miệng đã thấy hẳn bối rối đứng lên Mộ Dung Bắc Quý giang hai tay, lục lọi loạn xạ ở bốn phía.
Triệu An Linh không khỏi trừng to mắt nhìn xem cảnh tượng này.
Chỉ thấy hắn xáo đồ trên bàn đến mất trật tự, lộn xộn.
Rõ ràng là đang trợn tròn mắt, nhưng ánh mắt dường như không hề có lo lắng nàp.
“Mộ Dung Bắc Quý, ngươi không sao chứ?”
Mộ Dung Bắc Quý nghe được giọng nói của Triệu An Linh, động tác sững sờ.
Dường như là muốn che giấu gì đó, thế nhưng Triệu An Linh lại đi trước một bước túm lấy hẳn.
“Ngươi đang tìm đồ, nhưng ngươi nhìn không thấy… ngươi nhìn không thấy có phải không?