Chương
“Không ngờ là người thật sự có tâm tư đó với An Linh. Trước đó bản cung đúng thật có ý tác hợp, nhưng cũng không ôm hy vọng quá lớn, hiện tại xem ra Nghiêm đại nhân thật đúng là dám làm dám chịu. Vậy bây giờ đây bán cung chúc Nghiêm đại nhân mã đáo thành công”
Mấy ngày liền sau đó, bởi vì có Triệu An Linh giám sát nên Mộ Dung Bắc Quý uống thuốc đều đặn hơn chút.
Không tiếp tục xuất hiện tình trạng mắt đột nhiên không nhìn thấy như trước đó.
Triệu An Linh thấy cảm xúc của hắn xem như khá ổn định liền nói ra ý muốn về Triệu gia. Mộ Dung Bắc Quý thấy nàng ta đã quyết định rời đi, lại lo rằng nếu thái độ cương quyết giữ nàng ta lại quá đáng thì sẽ tạo thành tâm lý phản nghịch.
Hằn lập tức tỏ thái độ mềm mỏng, thương lượng: “Qua ít ngày nữa chính là thịnh lễ chiêu đãi quần thần trong cung. Nàng có thể giả vờ là Thái tử phi của ta không?”
“Nhưng làm thể không phải đang lừa dối người khác sao? Nếu như ta cứ mãi gánh cái danh Thái tử phi của người trên lưng, người cũng không thể nào cưới được Thái tử phi mới.
“Ta không muốn cưới người mới! Ta chỉ muốn nàng mà thôi, ta đã nói là ta biết sai rồi, sau này ta sẽ đối xử tốt với nàng. Ta sẽ cố gắng làm những chuyện mà một trượng phu nên làm, để nàng cảm thấy được quan tâm săn sóc, nàng về bên cạnh ta lần nữa có được không?”
.Triệu An Linh hơi khó chịu quay đầu sang chỗ khác: “Chuyện thịnh yến chiêu đãi quần thần nói sau vậy, bây giờ còn chưa đến, ta muốn về phủ trước, không thì phụ thân sẽ lo lắng. “Bản cung đưa người về.”
“Không cần đầu, xe ngựa trong cung đầy ra, người thì sự vụ bận rộn, đừng vì chuyện nhỏ nhặt này mà chậm trễ
Nhưng Mộ Dung Bắc Quý kiên trì muốn làm, Triệu An
Linh cũng không giằng co nữa, mặc hắn đưa mình về Triệu gia. Đến cửa Triệu phủ, Mộ Dung Bắc Quý lại không tiện vào. Bây giờ Triệu Đường hẳn không chào đón gì hắn, có gặp mặt cũng là hắn tự chuốc nhục nhã.
Triệu An Linh tùy ý xua tay: “Ngươi đi nhanh đi, ta về đây. “Ta đợi nàng vào
Triệu An Linh không thèm quan tâm đến hắn nữa, nhanh chân xuống xe ngựa.
Ai ngờ vừa bước đến cửa thì có một người mở miệng gọi từ phía sau: “An Linh.”
Triệu An Linh nghe thấy nên quay đầu, vừa nhìn thì thấy là Nghiêm Chính đang mặc một bộ thanh sam.
Khác hẳn với hình ảnh hắn ta mặc quan phục đậm màu trước giờ mà nàng ta từng thấy.
Lúc này Nghiêm Chính nhìn có vẻ thanh nhã thoát tục, giống như tuyết trắng nắng xuân, trái lại càng tỏa sáng hơn trước.
Triệu An Linh thấy là hắn, hai mắt rạng rỡ, trong lòng cũng không hiểu vì sao lại vui mừng. “Nghiêm đại nhân, cuối cùng ngài cũng được giải oan, bình an ra ngoài!”
Nghiêm Chính gật đầu: “Đều nhờ vào công lao của Triệu nhị tiểu thư
Triệu An Linh ngượng ngùng sờ mặt: “Ngài đừng trêu ta, ta nào có công lao gì chứ, ta không làm liên lụy đến ngài đã là chuyện tốt rồi. Lần này hẳn là nhờ có tỷ tỷ của ta dùng đến mấy con chó săn mà ngài nuôi mới có thể tìm được đúng người đang là mấu chốt của sự việc. Nhưng bất kể thế nào, ngài có thể bình an vô sự là chuyện tốt nhất rồi.”
Nghiêm Chính dịu dàng nhìn nàng ta, hắn bỗng nhiên đưa chậu mặc lan đang giấu sau lưng đến trước mặt nàng ta.
Dù đang trong những ngày đông nhưng hoa mặc lan vẫn đang nở rộ, tươi đẹp như hoa xuân, sức sống mạnh mẽ.
Đuôi mắt Triệu An Linh cong cong: “Đẹp thật, tặng cho ta sao?”
“Đúng vậy, đây là lễ vật tặng cho người. Lúc trên đường đến đây thì nhìn thấy, cảm thấy rất hợp với người. Đây là mặc linh, mà người cũng có tên là Triệu An Linh, trong mắt ta, cả hai đều có tính cách cứng rắn mạnh mẽ, hi vọng người có thể thích.”