Chương
“Nàng không muốn ta dây dưa với nàng, lại nguyện ý để hắn tiếp cận nàng, đây chính là lựa chọn cuối cùng của nàng sao? Triệu An Linh, nàng không thể như thế được, nàng và Nghiêm Chính quen biết mới bao lâu, còn chúng ta đã quen biết nhau bao nhiêu năm, tình cảm giữa người và ta lại không bằng mấy ngày quen biết ngắn ngủi giữa người và hắn sao? Nàng cho rằng hắn là ai chứ, hắn còn quá trẻ để an vị ở vị trí hiện tại, nàng cảm thấy hắn đơn thuần ngay thẳng thật sao? Ta nói cho nàng biết, Nghiêm Chính còn phức tạp hơn nàng tưởng tượng nhiều, sao nàng biết hắn không phải vì nhắm vào gia thế của nàng, làm sao biết được hắn không phải đang gạt nàng? Nếu không thì nàng có gì tốt chứ, hắn còn ý đồ gì được với một nữ nhân hai lần gả như nàng!”
Triệu An Linh nghe xong lại cảm thấy thật buồn cười.
“Mộ Dung Bắc Quý, hóa ra trong mắt ngươi, ta lại thảm hại đến mức đó, thế thì người cần gì phải cố níu kéo ta như thế? Nghiêm Chính khác ngươi, ta biết cách làm người của ngài ấy, tin vào nhân phẩm của ngài ấy. Địa vị của ngài ấy không bằng ngươi, nhưng trong mắt ta lại cao quý hơn ngươi gấp trăm gấp nghìn lần. Người đừng có ở đây tiếp tục bức ép ta, sẽ chỉ khiến ngươi đáng ghét hơn thôi.”
Mộ Dung Bắc Quý há hốc miệng, trong lòng đau đớn mãnh liệt.
Khóe mắt của hắn bỗng nhiên trào ra một giọt nước mắt, sau đó rốt cuộc cũng không ở lại, hốt hoảng rời đi. Chờ hắn vừa rời đi, Triệu An Linh xoa mày.
Cách một lúc lâu, nàng ta mới mở to mắt, áy náy nhìn về phía Nghiêm Chính.
“Thật có lỗi, hoa ngài tặng ta đã không nguyên vẹn, vốn dĩ ta còn định dùng nó để trang trí phòng ốc”
“Không sao, ngày mai ta lại tặng người một chậu mới, nếu người thích ta sẽ ngày ngày đến tặng Ánh mắt Nghiêm Chính rất chân thành, không hề giống như đang nói đùa.
Bị ánh mắt nóng rực như thế nhìn, Triệu An Linh cũng cảm thấy hơi thẹn thùng.
Nàng ta cúi đầu xuống: “Vừa rồi sao ngài lại cố tình nói câu nói kia lừa gạt hắn thế? Khiến Mộ Dung Bắc Quý không vui, cũng không biết nổi điên thể làm gì.”
“Lừa hắn? Ta lừa Thái tử điện hạ khi nào chứ?”
Triệu An Linh đỏ mặt.
“Là vừa nãy đó, ngài nói cái gì mà yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu… chẳng lẽ không phải vì muốn cố ý châm chọc hắn sao, không thể nào là được.
“Vì sao không thể là thật?”
Nghiêm Chính vội vàng giải thích: “Ta thật lòng thật dạ mà, còn thật hơn vàng thật tiền thật, tuyệt đối không có nửa điều giả dối, mong Triệu nhị tiểu thư có thể cân nhắc một chút đến ta.
“Phụ mẫu đều đã mất, trong nhà cũng không có các huynh đệ tỷ muội khác, quan hệ khá đơn giản. Bây giờ đứng hàng tam phẩm, bổng lộc xem như phong phú, nếu Triệu nhị tiểu thư cảm thấy ta cũng là một trong những người lọt được vào mắt xanh thì liệu có thể cho ta một cơ hội không, để ta có thể chăm sóc tốt cho nàng. Nàng ta nắm chặt đầu ngón tay: “Sao ngài lại tâm huyết dâng trào bất chợt nói mấy lời thế này, làm ta trở tay không kịp, không kịp chuẩn bị trước tí nào cả.”
“Có lẽ không phải là tâm huyết dâng trào đâu, mà là mưu đồ đã lâu.”
Nghiêm Chính nghĩ nghĩ: “Từ lần đầu tiên, khi nhìn thấy Triệu nhị tiểu thư ở Đài Kim Minh, trong lòng Nghiêm mỗi đã gieo xuống một hạt giống. Mà sau này, mỗi lần gặp mặt lại giống như đang tưới nước chăm sóc hạt giống này, đến nay càng ngày càng nghiêm trọng, ta cũng không cách nào khống chế được sự phát triển của nó. Nhưng thấy nó nảy mầm phá vỡ mặt đất, ra hoa, kết trái. Hôm nay ta muốn tặng đóa hoa này cho nàng, nếu nàng nguyện ý nhận lấy, ta cũng nguyện dùng tất cả mọi thứ để cam đoan rằng ta sẽ dốc hết sức lực đối xử tốt với nàng. Dù ta không phải người có nhiều nhất, nhưng ta sẽ cho nàng tốt nhất trong đủ khả năng của mình.”
Nghe thấy hắn nói như vậy, hốc mắt Triệu An Linh hơi ươn ướt. Thử hỏi ai có thể chống lại nổi lời thổ lộ thâm tình như thế?
Nàng ta dụi mắt: “Nghiêm Chính, ngài biết không, lần đầu tiên ta gặp ngài đã cảm thấy ngài vô cùng tốt. Nhưng đến bây giờ, ta cũng không tin nổi mình lại may mắn như thế. Chuyện trước đây giữa ta và Mộ Dung Bắc Quý thật sự quá tệ hại, cũng quá hoang đường, đến mức vì nó mà lòng tin biến mất, không dám rung động nữa. Ta trở nên lo được lo mất, cũng không cách nào thản nhiên đối mặt với quá khứ không mấy tốt đẹp đó. Ta thật sự không dám tin đó là thật, liệu có phải là, những thứ tốt đẹp trên đời này đều không đủ vững chắc.
“Nếu như bây giờ nàng vẫn chưa xác định được, ta cũng không vội, ta sẽ từ từ chờ đợi. An Linh, ta chỉ cần một cơ hội, một cơ hội để nàng không bài xích hay kháng cự ta, có thể không?”
Triệu An Linh gật đầu. Nghiêm Chính nở nụ cười.