Chương
Sau đó một quãng thời gian, Mộ Dung Bắc Hải và Hứa Mạn Nhi cuối cùng cũng áp giải Lạc Quận Vương hồi kinh.
Chiêu Vũ Để biết được tin tức trước nhất, sai người nghênh đón bọn họ bên ngoài cửa thành từ sớm.
Mộ Dung Bắc Quý làm Thái tử, tất nhiên sẽ không tránh được phải có mặt.
Mộ Dung Bắc Tô và Mộ Dung Bắc Uyên cũng đều xuất hiện, nghênh đóng Mộ Dung Bắc Hải.
Dân chúng trong thành nghe nói Sơn Vương điện hạ áp giải nghịch tặc Lạc Quận Vương hồi kinh, xôn xao đến vây xem.
Lạc Quận Vương bị áp giải bằng xe tù, bị người ta chậm rãi đưa vào thành, dân chúng xúm lại.
Dù bên cạnh đã có quan binh ngăn cản cũng không ngăn nổi bọn họ chửi rủa và xả giận.
Trong nháy mắt, xung quanh bay đầy nào là rau thổi và trứng gà, trúng vào mặt Lạc Quận Vương.
Lạc Quận Vương từ khi sinh ra đến giờ chưa từng chịu khuất nhục như thế, sắc mặt lập tức lạnh lẽo đáng sợ. Bên cạnh có một ông cụ không kiềm được cất tiếng mắng mỏ: “Loạn thần tặc tử, Thịnh Khang có cái loại
Vương gia như người đúng là bất hạnh không gì bằng! Ngươi hại những lão bách tính bọn ta thảm cỡ nào chứ!”
“Đúng thế, nghịch tặc, người chết cũng không được yên!” Cảnh tượng hơi mất khống chế, may là lại có thêm một đội quan binh đến mới ngăn nổi vòng vây của bách tính. Mộ Dung Bắc Quý đứng đầu tiên, thấy cảnh tượng này, chẳng biết tại sao tim lại đập nhanh.
Từ xưa đến nay, khi tạo phản hoặc là thua hoặc là thắng.
Nếu thắng, giang sơn thay đổi, triều đại đổi thay.
Tất cả những gì xấu xa cũng sẽ âm thầm bị che giấu theo vị đế vương mới thượng vị. Nhưng nếu thua, thì có một cách nói khác thế này.
Giống như dáng vẻ của Lạc Quận Vương bây giờ, đến đầu thì người hô đánh đến đó.
Là tội nhân đối với bách tính, cũng là tội nhân trong lịch sử. Nghĩ đến đây, nhịp thở của hắn cũng căng thẳng rối loạn theo. Nếu như cữu cữu của hắn bước theo gót Lạc Quận Vương, người nhà bọn họ phải xử lý thế nào đây?
Sau khi nhìn thấy Mộ Dung Bắc Hải, trong lòng Mộ Dung Bắc Quý lại cảm thấy gượng ép thế nào, nhưng mặt ngoài vẫn phải có lễ.
Hắn tiến lên chắp tay, nói: “Tam ca, lần này đến Nguyên Ải có thể thành công bắt được Lạc Quận Vương quay về, thật là đáng mừng, vất vả cho huynh rồi!”
Mộ Dung Bắc Hải cười lạnh nhạt: “Có thể vì triều đình mà làm vài việc, bản vương cũng thấy rất vui, Thái tử điện hạ không cần phải khách sáo.
“Đi thôi, phụ hoàng còn đang chờ huynh trong cung đấy, chúng ta không nên để ông ấy đợi lâu.” Mộ Dung Bắc Hải trước tiên sai người đưa Hứa Mạn Nhi về Sơn Vương phủ, đồng thời nhỏ giọng dặn dò nàng ấy nghỉ ngơi thật tốt. Mấy ngày nay đi xe đường xa mệt mỏi, Hứa Mạn Nhi đi đường cũng vất vả.
Hứa Mạn Nhi hiểu chuyện gật đầu, không nói thêm điều gì với hắn trước mặt người khác. Nhưng khi ánh mắt hai người chạm vào nhau liền biết đối phương đang nghĩ gì, im lặng nở nụ cười.
Sau đó, mấy người Mộ Dung Bắc Hải cùng nhau đến Hoàng cung Thịnh Khang.
Trên đường đi, Mộ Dung Bắc Tô phấn khích nhìn về phía Mộ Dung Bắc Hải, hắn liên tục hỏi han.
“Tam ca, sao huynh biết Lạc Quận Vương kia đang ở Nguyên Ải? Là huynh trong lúc vô tình phát hiện hay là cố ý gài bẫy ông ta?”
“Trước đó tung tích của Lạc Quận vương đã từng xuất hiện, phụ hoàng đã nhận ra nên lệnh cho huynh bí mật dò xét việc này. Nhưng để có thể bắt được ông ta thì phải nói là thiên thời địa lợi nhân hòa không thể thiếu thứ nào, lần này vận may xem như không tệ”