Chương
Hắn xoa đầu nàng: “Nhưng bây giờ ta phải nói một chuyện này, có lẽ nàng sẽ không vui như vậy nữa đâu.
“Hả, chuyện gì vậy?”
“Nàng sắp trở thành Trắc phi rồi nhưng theo nghi lễ đón Trắc phi, khoảng thời gian này nàng không thể không về nhà lại Hứa gia. Chỉ có như vậy, ta mới có thể danh chính ngôn thuận đón nàng vào cửa.
Nghe Mộ Dung Bắc Hải nói vậy, quả nhiên Hứa Mạn Nhi xịu mặt xuống.
Nàng hơi chu mỗi rồi kéo tay áo của hắn làm nũng: “Nhưng ta không muốn trở về, ta không muốn rời xa huynh, ta có thể tiếp tục sống trong phủ của huynh không. Cùng lắm thì, cùng lắm thì đêm trước ngày chúng ta thành thân, ta sẽ trở về Hứa gia.”
Mộ Dung Bắc Hải véo khuôn mặt nhỏ của nàng: “Ta cũng không đành lòng để nàng đi bây giờ nhưng nhưng theo ý của mẫu hậu bây giờ nàng cứ ở mãi trong vương phủ như vậy cũng không hợp lý. Chỉ sợ bên Hứa gia sẽ cảm thấy không đúng lễ nghĩa.
Hắn khẽ thở dài một hơi: “Nàng yên tâm, ta sẽ đích thân cùng nàng về Hứa gia một chuyến, nói rõ chuyện này với cữu cữu của nàng. Nếu bọn họ biết sau này nàng sẽ trở thành Sơn Vương Trắc phi, sẽ không có ai dám làm gì nàng đầu. Ta biết, nàng phải chịu nhiều ấm ức khi ở trong nhà họ Hứa, lúc trước không phải bọn họ còn định gả nàng cho Liên Khuê Nghiêm sao, nhưng bây giờ có bản vương ở đây, không ai dám ức hiếp nàng đâu. Nếu có ai không tuân theo quy củ, nàng cứ báo tin về cho ta, ta sẽ chống lưng cho nàng.”
Nghe thấy những điều này, Hứa Mạn Nhi nghẹn ngào.
“Huynh tưởng ta sợ bị bọn họ ức hiếp nên không dám quay về sao? Ta đâu có sợ bọn họ, lúc trước bị bọn họ ức hiếp nhiều quá nên ta cũng quen rồi. Là ta không muốn chia xa với huynh, một ngày, một giây, một khắc cũng không được, giống như con cá bị ra khỏi nước vậy. Vô cùng đáng thương”
Mộ Dung Bắc Hải bị Hứa Mạn Nhi làm cho bật cười.
Sao lại có một bảo bối biết đi như Hứa Mạn Nhi chứ? Nói mấy lời tình cảm đó là có thể nghiêm túc như vậy, không giống như đang đùa chút nào.
Hắn hôn lên môi của Hứa Mạn Nhi: “Nghe nàng nói như vậy, bản vương cũng không nỡ để nàng đi một chút nào. Nhưng những lễ nghi cần tuân thủ, chúng ta vẫn phải tuân thủ theo, cũng không quá lâu đâu. Ta cũng rất muốn nàng nhanh chóng trở thành nữ nhân của ta, ta cũng sốt ruột không kém gì nàng đâu.”
Hứa Mạn Nhi vừa xấu hổ vừa vui mừng, trong lòng nàng ngọt ngào như có mật.
Đợi thu xếp mọi thứ ổn thỏa xong, Mộ Dung Bắc Hải thật sự đích thân cùng nàng trở về Hứa gia.
Hứa Mạnh Niên thấy Sơn Vương Điện hạ đến nhà thăm thì vô cùng phấn khích.
“Điện hạ, sao ngài lại tới đây?”
Ông ta lại nhìn thấy Hứa Mạn Nhi đứng sau lưng Mộ Dung Bắc Hải, trong lòng cảm thấy rất kỳ lạ.
Từ khi Hứa Mạn Nhi bị Thần Vương phi gọi đi tới nay đều không thấy tung tích đâu.
Hứa gia cũng nhờ người đến Thần Vương phủ hỏi thăm giúp nhưng chỉ nhận được câu trả lời Hứa Mạn Nhi đang có sắp xếp khác, tạm thời không về phủ.
Bọn họ vẫn một lòng muốn gả Hứa Mạn Nhi cho Liên Khuê Nghiêm, nhà họ Liên cũng cho người tới hỏi mấy lần nhưng lần nào cũng không biết Hứa Mạn Nhi đang ở đâu. Ai mà ngờ được bây giờ Hứa Mạn Nhi và Mộ Dung Bắc Hải lại cùng nhau tới đây?”
“Hứa đại nhân, hôm nay bản vương tới đây là để bàn bạc với ông về chuyện hôn sự của Hứa Mạn Nhi.
“Chuyện hôn sự của Hứa Mạn Nhi? Điện hạ nói vậy làm hạ quan hồ đồ, không biết đứa cháu gái này của hạ quan làm sao quen biết được Điện hạ mà lại có vinh hạnh được Điện hạ quan tâm như vậy?”
Mộ Dung Bắc Hải che giấu sự mất kiên nhẫn dưới đáy mắt, hắn đưa tay nắm lấy tay của Hứa Mạn Nhi.
Nhìn thấy động tác này của Mộ Dung Bắc Hải, Hứa Mạn Niên mở trừng hai mắt.
“Điện hạ, chuyện này là sao vậy?”
“Hứa đại nhân, bản vương có ý để Hứa Mạn Nhi trở thành Trắc phi của Sơn Vương phủ. Chuyện này bản vương đã nói với mẫu hậu, mẫu hậu cũng đã đồng ý. Vậy nên không bao lâu nữa, người trong cung sẽ tới trước để chuẩn bị chuyện hôn sự, tạm thời cũng không phải làm phiền gì nhiều tới Hứa đại nhân”
“Cái, cái gì? Ngài lấy Hứa Mạn Nhi làm Trắc phi sao, Điện hạ, ngài không phải đang đùa đấy chứ? Cháu gái của hạ quan mặc dù tướng mạo không tôi nhưng xuất thân lại không tốt lắm, làm sao xứng được với Điện hạ? Đây đúng là trèo cao.”
Giọng nói Mộ Dung Bắc Hải lạnh lùng: “Có xứng hay không, người ngoài không quyết định được, bản vương thích là được.