Chương
Thực ra lúc trước Triệu An Linh cũng có lo lắng tới chuyện này.
Nghiêm Chính đã không còn nhỏ nữa, mặc dù phụ mẫu của hắn đã không còn nhưng những trưởng bối khác trong gia đình cũng sẽ thúc giục chuyện hôn sự của hắn.
Nhưng quận chúa Di Thanh lại qua đời, Triệu An Linh không thể không chịu tang.
Nếu Nghiêm Chính kiên trì muốn đợi nàng thì trong vòng ba năm nữa, quan hệ của hai người bọn họ không thể có bước tiến nào nữa.
Nhưng thái độ của Nghiêm Chính vô cùng kiên quyết: “Vị thần cho rằng, nếu thật lòng thích một người thì đừng nói là ba năm, cho dù là ba mươi năm, vị thần cũng bằng lòng kiên nhẫn chờ đợi. Chỉ cần đợi được người trong lòng thì cho dù thời gian có dài bao nhiêu cũng xứng đáng.
Chiêu Vũ Đế lắc đầu: “Tùy hai người thôi.”
Nếu Chiêu Vũ Đế đã nói như vậy thì có nghĩa là người sẽ không xen vào chuyện của hắn nữa.
Nghiêm Chính cảm kích trong lòng, hẳn bái tạ lần nữa rồi mới rời đi. Có lẽ chuyện hòa ly ồn ào đến mức tất cả mọi người đều biết nên Mộ Dung Bắc Quý chịu sự đả kích rất lớn và lâm trọng bệnh.
Hắn sốt cao nhiều ngày không giảm, thậm chí còn không thể thượng triều. Trữ Quốc công biết được hận không thể luyện sắt thành thép.
Một mặt Mộ Dung Bắc Quý vì Triệu An Linh mà lâm bệnh nặng. Mặt khác, hôn sự của Mộ Dung Bắc Hải lại được chuẩn bị đâu ra đấy.
Chuyện trong cung trước giờ đều như vậy, cho dù đang có chuyện không vui nhưng nếu có một hỷ sự khác xảy ra thì mọi người cũng sẽ rời sự chú ý.
Nhưng lại đúng vào lúc chuyện của Triệu An Linh và Mộ Dung Bắc Quý ồn ào, hôn sự của Mộ Dung Bắc Hải lại tới gần, Trữ Quốc công càng cảm thấy khó chịu.
Lần này sau khi Sơn Vương về kinh, có thể nói là vô cùng đắc ý.
Không chỉ có danh tiếng tốt ở triều đình mà còn được lòng bách tính. Càng không nói đến chuyện bây giờ muốn nạp Trắc phi.
Thật sự mọi chuyện tốt đều bị hắn chiếm mất.
Nếu không làm gì đó, thì làm sao có thể trút bớt nỗi hận trong lòng ông ta?
Trữ Quốc công tìm quan viên tới: “Chuyện Sơn Vương nạp Trắc phi chuẩn bị đến đầu rồi?”
“Nghe nói hiện giờ đã gần định xong sinh lễ, tiếp theo, sau khi nạp cát có lẽ sẽ chính thức đưa sinh lễ.
“Nạp cát?” Trữ Quốc công suy nghĩ.
“Nạp cát sẽ làm thế nào?”
Quan viên trả lời: “Nếu hoàng tử lấy Vương phi hoặc Trắc phi đều phải tới chùa Nam Chiếu để tính sinh thần bát tự. Lúc trước Lập Vương Điện hạ đón Lập Vương phi cũng làm như vậy.”
“Chùa Nam Chiếu?”
Trữ Quốc Công nheo mắt: “Hắn là hai mẹ con nhà họ Hứa đang rất khó chịu”
“Ý của ngài là?”
“Nếu bảo bọn chúng về sau làm chuyện gì đó với Sơn Vương thì e rằng với chút gan đó, bọn chúng sẽ không dám làm. Nhưng nếu chúng ta dẫn dắt, hướng dẫn bọn chúng thì mọi chuyện về sau dễ dàng hơn nhiều rồi.”
Một vị quan đứng bên cạnh đảo mắt suy nghĩ một lát rồi bước lên phía trước một bước, nói nhỏ vào tại Trữ Quốc công.
“Thuộc hạ có một kế sách này, không biết có được hay không?” Nghe người kia nói xong, khóe miệng Trữ Quốc công cong lên, nở một nụ người thâm độc.
Lúc này trong nhà họ Hứa, Hứa phu nhân đang vội vàng chuẩn bị sính lễ.
Lúc trước nếu Hứa Mạn Nhi gả cho Liên Khuê Nghiêm, thì bà ta có thể tùy ý muốn làm gì cũng được, chứ không phải sợ hãi lo trước lo sau như bây giờ.
Nhưng đối phương là Sơn Vương Điện hạ và lại đưa tới nhà họ Hứa sinh lễ hậu hĩnh như vậy.