Chương
Lúc đầu Viên Hoàng hậu đã không hài lòng lắm với Hứa Mạn Nhi, hiện giờ nhìn thấy kết quả này, trong lòng càng cảm thấy bất an.
Bà mím chặt môi: “Các ngươi mau giúp các sư phụ trong chùa dập lửa. Chuyện này không được lan truyền ra ngoài, bản cung sẽ có tính toán khác.”
Đợi đến khi từ chùa Nam Chiếu trở về, Viên Hoàng hậu sẽ gọi Mộ Dung Bắc Hải tới Tê Ngô điện.
Mộ Dung Bắc Hải vừa tới trong cung đã thấy Viên
Hoàng hậu đang cau mày, khuôn mặt không vui. Hắn hơi ngạc nhiên: “Mẫu hậu sao vậy? Hình như người có chuyện phiền lòng.”
Viên Hoàng hậu nhìn hắn rồi trầm giọng nói: “Có một chuyện này, bản cung nhất định phải nói cho con biết. Bản cung đã đem sinh thần bát tự của con và Hứa Mạn Nhi tới chùa Nam Chiếu nạp cát nhưng không ngờ thiền viện đặt lư hương lại cháy. Nhưng thị vệ gác cửa bên ngoài lại nói không hề thấy ai lẻn vào trong. Trận cháy này tới rất kỳ lạ, bây giờ trong lòng bản cung luôn cảm thấy có gì không đúng lắm. Bắc Hải, con nhất định muốn Hứa Mạn Nhi làm Trắc phi của con sao? Bản cung luôn cảm thấy thấy thấp thỏm không yên, liệu đây có phải là ám thị mà ông trời gửi đến cho chúng ta không, rằng thực ra hai đứa không hề hợp nhau.”
Mộ Dung Bắc Hải nghe thấy như vậy lập tức lắc đầu.
“Mẫu hậu, sao người lại có suy nghĩ như vậy?”
“Hiện giờ đang là mùa đông, thời tiết vốn dĩ đã hạnh khô, nhi thần đã từng nhìn thấy thiền viện đó, bên trong đều là những đồ được làm bằng gỗ. Nếu không cẩn thận, có một cơn gió thổi vào đài nến thì rất có khả năng sẽ xảy ra cháy. Đây chỉ là một chuyện nhỏ ngoài ý muốn, sao lại có thể liên quan tới chuyện bát tự của nhi thần và Hứa Mạn Nhi không hợp nhau được?”
“Lúc trước bát tự của Lão lục và La Kiều Oanh cũng được gửi tới thiền viện mà sao không có chuyện gì? Đến lượt của con lại có chuyện xảy ra, bản cung làm sao có thể yên tâm được. Con phải biết là từ trước tới giờ bản cung vẫn không yên tâm về Hứa Mạn Nhi. Nhưng vì lúc trước con cố chấp muốn lấy nó nên bản cung mới không đành làm trái tâm ý mới thành toàn cho con. Nhưng hiện giờ rõ ràng là ý trời, mẫu hậu khuyên con phải suy nghĩ thật kỹ, đây không phải là chuyện đùa.”
Mộ Dung Bắc Hải trầm mặt xuống, nét mặt lộ ra vẻ không vui.
“Nhi thần đương nhiên hiểu rõ mẫu hậu quan tâm nhi thần. Nhưng chuyện này trong lòng nhi thần đã quyết, nhi thần sẽ không thay đổi. Đừng nói là một chuyện nhỏ ngoài ý muốn, cho dù trời có sập xuống, nhi thần cũng muốn lấy Hứa Mạn Nhi. Ngoại trừ nàng ấy ra, nhi thần không muốn lấy ai nữa, xin mẫu hậu đừng làm khó nhi thần.”
“Đứa trẻ này, sao con tự nhiên lại trở nên cố chấp như vậy? Ta thật sự không hiểu Hứa Mạn Nhi kia đã cho con uống thứ bùa mê thuốc lũ gì rồi?”
“Mẫu hậu, nếu thật sự người muốn tốt cho con thì về sau đừng nói những lời như vậy nữa.”
Thấy Mộ Dung Bắc Hải thật sự có vẻ giận dữ, Viên Hoàng hậu cũng không muốn khuyên nhiều nữa.
Bà chỉ buồn bực nói: “Nếu con đã kiên quyết đó là một chuyện ngoài ý muốn thì bản cung cũng không thể nói gì được. Cùng lắm mọi chuyện giống như ý nguyện của con, Hứa Mạn Nhi vẫn được vào Sơn Vương phủ. Nhưng con phải hứa với ta về sau nhất định phải chăm sóc bản thân mình thật tốt, nếu con có xảy ra chuyện gì, bản cung nhất định không tha cho nó.
“Xin mẫu hậu yên tâm, Hứa Mạn Nhi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho nhi thần”
“Mong là như vậy”
Mặc dù Viên Hoàng hậu đã bảo giấu chuyện ở chùa
Nam Chiếu đi, nhưng Hứa phu nhân, người luôn quan tâm tới chuyện này vẫn đi hỏi thăm tin tức.
Nghe nói được chuyện thiền viện bất ngờ bốc cháy, sinh thần bát tự của Hứa Mạn Nhi và Mộ Dung Bắc Hải đều bị thiêu cháy, bà ta không khỏi kinh ngạc.
Bà ta không khỏi nghĩ tới bà lão mù mình đã gặp ngày hôm đó. Người kia đúng thật là thần tiên!
Bà ta nói có cách để thay đổi chuyện này, không ngờ lại thật sự có chuyện xảy ra.
Trong lòng Hứa phu nhân vô cùng mong chờ sẽ có người trong cung tới hủy hôn.
Nhưng chờ dài mà vẫn không thấy có tin tức gì.
Thậm chí bà ta còn hỏi dò nữ quan trong cung để biết bát tự của Mộ Dung Bắc Hải và Hứa Mạn Nhi có hợp hay không.
Nhưng đối phương chỉ mỉm cười, nói tất cả mọi chuyện đều tốt.
Điều này khiến Hứa phu nhân càng thêm tức giận.