Chương
Lúc đầu Hứa Mạn Nhi định không để ý tới Hứa An Liễu nhưng nghe xong những gì nàng ta nói, nàng dừng chân không đi tiếp nữa.
Nàng hơi ngạc nhiên quay người hỏi lại: “Tỷ nói cái gì?”
“Ta nói, sau khi sinh thần bát tự của hai người được đưa tới chùa Nam Chiếu, ở đó lại xảy ra hỏa hoạn. Hình như nghe người ta nói đây không phải là chuyện may mắn lại, thậm khiến người khác cảm thấy lo lắng.
“Hòa hoạn? Xảy ra hỏa hoạn lúc nào sao ta hoàn toàn không nghe nói tới?”
“Không phải chứ, chuyện lớn như vậy người trong kinh thành đều biết rồi mà sao muội vẫn chưa biết? Lẽ nào Sơn Vương Điện hạ không nói cho muội biết sao?”
Hứa Mạn Nhi không tin những gì Hứa An Liễu nói.
Vì nàng biết rõ Hứa An Liễu nhất định không có lòng tốt, nhưng nàng ta nói như thật, không có vẻ gì là đang nói dối. Không lẽ chùa Nam Chiếu thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?
Nếu là người khác, Hứa Mạn Nhi sẽ không suy nghĩ gì. Nhưng người nàng lấy lại là Mộ Dung Bắc Hải, nàng tuyệt đối không thể để Mộ Dung Bắc Hải xảy ra chuyện gì không ồn.
Vậy nên nàng vội vã ra khỏi cửa, đi thẳng với Sơn Vương phủ.
Theo lý mà nói trước khi xuất giá, nàng không nên tới đây.
Nhưng nàng nhất định phải hỏi rõ Mộ Dung Bắc Hải chuyện này, nếu không nàng sẽ khó yên lòng được.
Người của Sơn Vương phủ nhìn thấy nàng thì không hề ngăn cản, ngược lại còn cung kính chào: “Trắc phi!”
Cho dù vẫn chưa được gả vào cửa nhưng cô nương này chính là Trắc phi mà Điện hạ đã quyết trong lòng.
Gọi như vậy cũng không có gì là sai.
Hứa Mạn Nhi nghe bọn họ gọi vậy cảm thấy hơi xấu hổ. Nàng không nhịn được hỏi: “Hiện giờ Điện hạ có ở trong phủ không? Ta tìm huynh ấy có chuyện “
“Điện hạ đang ở trong thư phòng, nô tài dẫn Trắc phi qua đó!”
Hứa Mạn Nhi vội vàng theo sau đi tới thư phòng, hạ nhận thông báo cho Mộ Dung Bắc Hải trước: “Điện hạ, Trắc phi tới, nói là có chuyện gấp muốn gặp Điện hạ.”
Mộ Dung Bắc Hải lập tức đề quyển sách trong tay xuống: “Để nàng ấy vào.”
Đợi hạ nhân đi rồi, Hứa Mạn Nhi mới vội vàng sà vào lòng Mộ Dung Bắc Hải. Hứa Mạn Nhi ôm hắn nhiệt tình như vậy, Mộ Dung
Bắc Hải mỉm cười bất lực.
Hắn đưa tay ra xoa đầu nàng: “Sao nàng không ở nhà đợi giá mà lại chạy tới Vương phủ giờ này? Nàng không sợ người ngoài nói nàng không tuân theo quy củ sao?”
“Điện hạ có để ý việc ta không tuân theo những nghi lễ phức tạp không?”
“Đương nhiên là ta không để ý. Ta cũng rất muốn gặp nàng. Vừa nãy ta vừa đọc được trong sách một bài thơ về hôn phối, viết về một nữ từ đội khăn, đội mũ phương, rực rỡ như tiên. Ta đang nghĩ không biết nếu Mạn Nhi của ta mặc áo cưới thì sẽ thế nào?”
Hứa Mạn Nhi nghe vậy bỗng nhiên lại thấy nghen ngào trong lòng. Nàng ngẩng đầu lên hỏi Mộ Dung Bắc Hải: “Có phải sinh thần bát tự của chúng ta có vấn đề không?”
Mộ Dung Bắc Hải thấy nàng hỏi vậy, nụ cười lập tức nhạt đi.
Hắn nói chuyện nghiêm túc hơn: “Là ai nói cho nàng biết? Nàng đừng nghe bọn chúng ăn nói lung tung. Bát tự của chúng ta rất phù hợp, làm gì có chuyện đó.”
“Nhưng sao ta nghe nói chùa Nam Chiếu tự nhiên có hỏa hoạn, lúc trước không có điểm bảo gì nhưng sau khi bát tự của chúng ta được đặt dưới lư hương thì lại có vấn đề. Nhỡ đâu ta thật sự có số mệnh không tốt, đem đến vận hạn cho huynh, vậy thì…”