: Hơi Vô Ý Thì Sẽ Dễ Dàng Sảy Thai
Tần Tự Tuyết ở bên ngoài Ngự Thư Phòng chịu phạt.
Nghe thấy tiếng hét hoảng hốt của cung nhân, Mặc Tông Nhiên không vui hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Ma ma hành hình lao vào run rẩy đáp.
Tay bà ta đầy máu, vẻ mặt hoảng sợ: “Doanh Vương phi, Doanh Vương phi đẻ non rồi!”
“Cái gì?”
Triệu hoàng hậu đứng dậy đầu tiên.
Bởi vì đứng dậy quá vội nên trước mắt tối sầm suýt nữa thì ngã quỵ trên mặt đất.
Cũng may Trương ma ma tay mắt lanh lẹ đỡ bà ta: “Nương nương, nương nương người không sao chứ?”
“Bổn cung đi xem.
”
Triệu hoàng hậu bất chấp choáng đầu hoa mắt, bước nhanh ra ngoài.
Mặc Tông Nhiên cũng bỏ việc trong tay xuống, lập tức bước ra ngoài xem xét.
Tần Tự Tuyết đã ngất rồi.
Dưới thân nàng ta là một mảng máu loãng, máu tươi từ trên ghế dài chảy xuống, tụ lại trên mặt đất tạo thành một con sông máu nhỏ uốn lượn.
Thấy thế, Triệu hoàng hậu sắc mặt thay đổi, cuống quít hét lên: “Một đám phế vật không có mắt! Còn không nhanh đi mời thái y tới? Đều thất thần ra đấy làm gì hả?”
Ma ma lúc này mới đặt gậy xuống, vội vàng đi mời thái y.
Cung nhân ba chân bốn cẳng đỡ Tần Tự Tuyết dậy, dưới sự phân phó của Mặc Tông Nhiên, đỡ vào Thiên Điện của Ngự Thư Phòng.
Triệu hoàng hậu môi run rẩy đi theo vào.
Bà ta chỉ có ba tôn nữ thôi.
Hiện giờ hoàng thất đã không còn Hoàng trưởng tôn nữa, Mặc Tông Nhiên cũng đã mấy lần nói muốn Hoàng trưởng tôn … tuy nhiên mấy con dâu này, không một ai biết cố gắng cả.
Ai cũng không thể hạ sinh Hoàng trưởng tôn!
Làm hoàng hậu, Triệu hoàng hậu đương nhiên là sốt ruột nhất.
Thái y nhanh chóng đi tới.
Vừa bắt mạch, lắc đầu thở dài, nói là quá muộn rồi, Doanh Vương phi đã hư thai rồi.
“Mạch tượng này là nam hay nữ?”
Triệu hoàng hậu cẩn thận hỏi.
Thái y lắc đầu: “Nương nương, đã sảy thai rồi, thật sự không thể nhìn rõ được là nam hay nữ! Huống hồ tháng mang thai của Doanh Vương phi còn quá ngắn, chỉ mới hơn một tháng.
”
Ngày ngắn như vậy, ai có thể chẩn đoán được là nam hài hay nữ hài chứ?
“Hơn một tháng?”
Triệu hoàng hậu lẩm bẩm tự nói.
Tính ra, thời gian Mặc Hồi Phong rời kinh cũng được một tháng.
Cho nên Tần Tự Tuyết mang thai được một tháng, ngược lại thời gian cũng không sai biệt lắm.
“Nương nương, ba tháng đầu chính là thời gian dễ sinh non nhất.
Huống chi Doanh Vương phi mới được một tháng, nên đặc biệt phải để ý.
”
Hơi vô ý thì sẽ dễ dàng sảy thai.
Càng không cần nói tới Tần Tự Tuyết bị đánh một trận đòn roi.
Trận đòn này, chính là Triệu hoàng hậu đích thân hạ lệnh!
Nếu như bà ta không hạ lệnh đánh trận đòn này, nói không chừng hài tử trong bụng Tần Tự Tuyết có thể được bảo vệ.
Lỡ như, đó là một nam hài nhi…
: Xuống Tay Cũng Quá Tàn Nhẫn Rồi!
Triệu hoàng hậu càng nghĩ càng cảm thấy tự trách chán nản.
“Nương nương, thể chất Doanh Vương phi vốn là dễ thụ thai. Ngược lại nương nương cũng không cần quá đau lòng, nói không chừng đợi lúc Doanh Vương phi bồi dưỡng thân thể thật tốt, rất nhanh lại có thể mang thai hài tử.”
Thái y trấn an nói.
Tuy nói thế nhưng trong lòng Triệu hoàng hậu vô cùng khó chịu.
Bà ta vẫy tay ra hiệu cho thái y lui ra.
Trong Ngự Thư Phòng, Mặc Tông Nhiên chau mày: “Quán Ninh, con cũng biết chuyện vợ lão tam mang thai sao?”
Điều này nàng thực sự không biết!
Vẻ mặt Vân Quán Ninh chân thành lắc lắc đầu: “Phụ hoàng, nếu con biết được nàng ấy mang thai, cho dù là phạm phải tội lớn đến đâu, con cũng không ầm ĩ tới trước mặt phụ hoàng.”
Tuy rằng nàng và Tần Tự Tuyết là đối thủ một mất một còn.
Nhưng hài tử thì vô tội, rốt cuộc cũng chỉ là một sinh mệnh nhỏ.
Nàng cũng đã làm mẫu thân, Vân Quán Ninh tuyệt đối sẽ không mang hài tử ra để đấu đá ngầm với Tần Tự Tuyết.
Nghe vậy, Mặc Tông Nhiên trầm ngâm gật gật đầu.
Đối với lời nói của nàng, ông vẫn rất tin tưởng.
“Con đi về trước đi!”
Nghĩ tới nghĩ lui, Mặc Tông Nhiên trầm giọng dặn dò: “Chuyện lần này, hoàng hậu và vợ lão tam chắc chắn sẽ ghi hận với con. Khoảng thời gian này dừng vào cung, ở Vương phủ đợi là được rồi.”
Ý là sợ nàng bị Triệu hoàng hậu và Tần Tự Tuyết trả thù.
“Đa tạ phụ hoàng quan tâm.”
Vân Quán Ninh vô cùng cảm động.
Khoảng thời gian này nàng tận tâm tận lực điều dưỡng thân thể cho Mặc Tông Nhiên, không có phí công điều dưỡng!
Vân Quán Ninh cũng không đợi Mặc Diệp, đi ra khỏi cung về phủ trước.
Tin tức Tần Tự Tuyết hư thai, rất nhanh đã truyền khắp hoàng cung.
Trong Vĩnh Thọ Cung, vẻ mặt Đức Phi khiếp sợ: “Ngươi nói cái gì? Tự Tuyết sảy thai? Chính là bị hoàng hậu hạ lệnh, yêu cầu đánh ba mươi gậy sao?”
“Đúng vậy nương nương.”
Lý ma ma tìm hiểu được tin tức vội vàng đến nói cho bà ta: “Lúc này, Doanh Vương Phi còn đang ở Thiên Điện của Ngự Thiện Phòng, hôn mê bất tỉnh.”
Trong mắt Đức Phi hiện lên một tia lo lắng.
“Tự Tuyết sao lại mang thai? Chuyện nàng ta mang thai giống như trò đùa vậy, nói mang thai là mang thai.”
Bà ta lẩm bẩm tử nói một mình: “Con dâu ngu xuẩn kia của mình, không biết lúc nào mới mang thai nữa.”
“Con dâu ngu xuẩn” chính là chỉ Vân Quán Ninh.
Có lẽ là bởi vì hầu bệnh, sau chuyện đại náo Thái y viện.
Bất tri bất giác, thái độ của Đức Phi đối với Vân Quán Ninh đã thân thiết hơn rất nhiều.
Mặc dù bà ta lo lắng cho Tần Tự Tuyết, nhưng cán cân trong lòng đã yên lặng nghiêng về phía Vân Quán Ninh, chỉ là Đức Phi không tự biết mà thôi.
“Nhưng mà, sao hoàng hậu lại trách phạt Tự Tuyết vậy?”
Đức Phi ngồi dựa trên giường: “Xuống tay cũng quá tàn nhẫn rồi!”
Lúc này, Mặc Phi Phi cũng tới, nói chuyện Tần Tự Tuyết sảy thai…
Nàng ta nói là có liên quan đến Vân Quán Ninh.