Chương
Hứa An Liễu đứng bên cạnh Hứa Mạnh Niên và Hứa phu nhân, nhìn người dẫn đầu đoàn người đang từ xa tiến lại gần.
Mộ Dung Bắc Hải mặc đồ màu đỏ, cưỡi con tuấn mã màu trắng, khuôn mặt như châu như ngọc, cao quý không giống người thường.
Tự nhiên Hứa An Liễu thấy mình như rơi thẳng vào một bình dấm.
Lúc trước, mặc dù Mộ Dung Bắc Hải đã từng đến Hứa gia nhưng Hứa An Liễu chưa từng nhìn thấy hẳn.
Bây giờ nhìn thấy, nàng ta mới biết Mộ Dung Bắc Hải anh tuấn, đĩnh đạc thế nào.
Giống như một loài hoa trên núi cao, cao không thể với tới, từng cử chỉ hành động đều vô cùng cao quý.
Hứa An Liễu nhìn đảm đuối người ở trên người, vành mắt nàng ta đỏ cả lên.
Nhưng nàng ta chỉ có thể cản chặt môi để sự căm phẫn của mình không bật ra ngoài.
Hứa Mạn Nhi đáng chết, sao nàng ta lại may mắn như vậy?
Một nam nhân giống thần như vậy lại thành thần dân trước váy của nàng ta.
Đến trước cửa Hứa gia, Mộ Dung Bắc Hải nhẹ nhàng từ chối sự giúp đỡ của đám tùy tùng trước mặt mọi người.
Hắn càng không muốn ngồi xe lăn.
Đi vào phủ, hẳn tự cầm gậy, cố gắng đứng thẳng rồi châm chậm đi từng bước vào bên trong.
Mặc dù hắn không đi được nhanh nhưng bước đi lại rất vững chắc.
Nếu không nhìn kỹ, thật sự còn không thể nhìn ra là chân hắn có vấn đề.
Những người xung quanh đều có thể cảm nhận được Sơn Vương Điện hạ quan tâm đến việc lấy được vị Trắc phi này thế nào.
Rõ ràng hản có thể dùng cách đơn giản nhất, để Hứa Mạn Nhi tự vào phủ.
Nhưng hẳn lại tự mình tới đón Hứa Mạn Nhi, một cách gây khó khăn cho hắn nhiều nhất nhưng có thể đem lại thể diện và sự tôn trọng cho nàng.
Hứa Mạn Nhi đang ở trong khuê phòng nên không nhìn thấy cảnh tượng này.
Nhưng nữ quan bên cạnh nàng lại nhìn thấy hết tất cả, rồi chạy tới nói hết tình hình của Mộ Dung Bắc Hải cho nàng nghe.
Nữ quan lau nước mắt, trong lòng ngập tràn vô số cảm xúc.
Nữ quan này là người bên cạnh hoàng hậu, có thể nói là người đã nhìn Mộ Dung Bắc Hải lớn lên.
‘Vậy nên với bà, Mộ Dung Bắc Hải giống như con của mình, là một phần trong tim bà “Trắc phi, Sơn Vương Điện hạ thật sự rất quan tâm đến người.
Người không biết, để tới đón người mà ngài ấy đã phải cố gắng thế nào đâu. Nô tỳ ở bên cạnh Hoàng hậu nhiều năm như vậy nhưng chưa từng thấy Sơn Vương Điện hạ vì ai mà làm tới mức như vậy. Với tình cảm ngài ấy dành cho Trắc phi, hai người nhất định có thể bạch đầu giai lão, vô cùng ân ái.”
Mặc dù không trực tiếp nhìn thấy, chỉ được nghe vị nữ quan này thuật lại nhưng khóe mắt của Hứa Mạn Nhi cũng rơm rớm nước mắt.
Nàng sợ nước mắt sẽ làm trôi lớp trang điểm trên mặt nên cố gắng cắn môi để nhịn.
Vì sao Mộ Dung Bắc Hải lại đối xử với nàng tốt như vậy? Thật khiến người khác cảm thấy không chân thật.
Bởi vì phụ mẫu của Hứa Mạn Nhi đều không có ở đây nên Mộ.
Dung Bắc Hải không cần ở lại dùng cơm, chỉ cần đưa Hứa Mạn Nhi đi là được.
Hắn đích thân tới khuê phòng, trịnh trọng đưa tay về phía Hứa Mạn Nhị, người đang trùm khăn che đầu.
“Trắc phi, đưa tay nàng cho bản vương, ta dẫn nàng về nhà!”
Nghe đến đây, Hứa Mạn Nhi rơi một chút nước mắt, nàng phải dùng hết sức mới có thể kìm lại được.
Nàng gật đầu thật mạnh rồi nghẹn ngào trả lời một câu: “Cảm ơn điện hạ đã đích thân tới đón thiếp thân”
Mộ Dung Bắc Hải khẽ mỉm cười, hẳn nằm chặt tay của Hứa Mạn Nhi, mười ngón tay của hai người cùng đan vào nhau.
Bọn họ đi không nhanh nhưng những người bên cạnh đều nhìn họ vô cùng ngưỡng mộ.
Dân gian còn có một cách làm khác, đó là tân lang cõng tân nương lên kiệu hoa.