Chương
Vì vậy Hứa Mạn Nhi hỏi thăm Thúy Ngọc và Tử Trúc, hỏi bọn họ có biết nấu canh nhân sâm không?
Tất nhiên đây là một cơ hội hiếm có.
Tử Trúc nghĩ đến lời bà lão mù kia, vội vàng nói: “Nô tỳ biết ạ, còn nghe nói loại nhân sâm này dùng nồi đất nấu thì hiệu quả sẽ tốt hơn. Đúng lúc, trong viện của chúng ta có nồi đất, không cần phải làm phiền các tỷ tỷ ở phòng bếp nữa.”
Hứa Mạn Nhi cũng không quan tâm, chỉ gật đầu.
“Vậy thì tốt, vậy thì các ngươi tự sắp xếp đi. Chỉ cần không làm hỏng đồ tốt, có thể làm cho điện hạ sử dụng thuận lợi là được rồi.”
Nói xong lời này, nàng lại nhìn về phía Tử Trúc.
“Mặc dù ngươi là người cậu sắp xếp ở bên ta, nhưng người đã theo ta vào Vương phủ, sau này ta sẽ coi người là người của ta. Trước đây ta không ở nhà họ Hứa, vì vậy cũng chưa có quen thuộc với người, nhưng giữa người với người xem trọng duyên phận, có lẽ bây giờ người có thể theo ta đến vương phủ chính là duyên phận chủ tớ của ta và người. Hi vọng những ngày sau này ba người chúng ta có thể chung sống với nhau, cùng nhau chăm sóc cho điện hạ thật tốt. Ngươi yên tâm, ta cũng sẽ đối xử tốt với người, trong lòng ta cũng sẽ thương yêu người giống như là Thủy Ngọc”
Tử Trúc nghe thấy nàng nói như vậy, trái tim bỗng nhiên có thắt lại.
Vốn dĩ nàng ta không có cảm giác gì với Hứa Mạn Nhi, một lòng chỉ nghĩ đến việc bảo vệ người nhà của mình, mặc cho Hửa phu nhân sai khiến.
Nhưng mà bây giờ, đột nhiên Hứa Mạn Nhi lại nói với nàng ta những lời chân thành như vậy làm cho trong lòng Tử Trúc có chút phân vân.
Bất giác, lòng bàn tay nàng ta bởi vì căng thẳng mà toát ra một lớp mồ hôi lạnh, cố gắng nặn ra một nụ cười, giả vở đưa ra bộ mặt vui vẻ.
“Nô tỳ cảm ơn trắc phi đã đồng cảm, nô tỳ nhất định sẽ tận tâm hầu hạ trắc phi, cùng với Thúy Ngọc tỷ tỷ chăm sóc tốt cho người và điện hạ.”
Hứa Mạn Nhi cười hiền hậu: “Được, sau này đều nhờ các ngươi chăm sóc rồi.”
Rất nhanh, Hứa Mạn Nhi đã đem nhân sâm do hoàng hậu ban thưởng đưa cho bọn họ.
“Các ngươi nhận thứ này đi, mỗi lần nấu thì lấy một ít. Hai người lần lượt đáp lại, ngày hôm đó cẩn thận lấy một cây cho vào nồi đất rồi đun trên lửa nhỏ.
Trong thời gian này, Tử Trúc không phải là không có cơ hội ra tay.
Nhưng mà nàng ta hít một hơi thật sâu, vẫn không có can đảm để bỏ thứ mà bà lão mắt mù kia đưa cho nàng ta vào trong nồi.
Nàng ta không còn cách nào khác ngoài an ủi bản thân, vẫn nên đợi qua vài ngày nữa rồi nói, bây giờ vẫn không vội.
Mà bọn họ nấu canh sâm mang tới cũng cần thông qua người hầu trong vương phủ dùng thìa bạc để giám sát xem có độc tính hay không.
Người hầu sợ Hứa Mạn Nhi không vui, có chút áy náy nhìn về phía Hứa Mạn Nhi: “Vẫn hi vọng trắc phi bỏ qua cho, nô tỳ làm như này là quy định ở trong vương phủ, bởi vì thân phận đặc biệt của Sơn Vương điện hạ, tất cả đồ ăn vào miệng đều bắt buộc phải dùng thìa bạc để phân biệt. Như vậy để đề phòng có người lợi dụng sơ hở để hại điện hạ.”
Hứa Mạn Nhi đương nhiên là không ý kiến: “Tất cả đều lấy sự an toàn của điện hạ làm trọng, ta sẽ không để ý đâu.
Nhìn thấy bọn họ thận trọng như vậy, trong lòng Tử Trúc càng thêm bất an.
Nàng ta vốn chậm chạp không dám ra tay, nhưng mà dường như Hứa phu nhân đang theo dõi nàng ta, cách vài ngày lại lén lút phái người gặp mặt nàng ta.
Vừa gặp mặt liền thúc giục hỏi: “Sao rồi? Thuốc đó có hiệu quả không? Tính tình của Sơn Vương điện hạ như thế nào, thái độ với Hứa Mạn Nhi như thế nào?”
Tử Trúc gấp đến độ loanh quanh, sau khi tường thuật mọi chuyện với người của nhà họ Hứa, rồi lại quay trở về Sơn Vương phủ và hạ quyết tâm.
Không chậm trễ được nữa rồi!
Vì vậy, thừa dịp lúc Thủy Ngọc không có phòng bị, nàng ta liền lên rắc một ít bột thuốc vào trong canh nhân sâm.
Bởi vì không xác định được dược tính nên lần đầu nàng ta bỏ không nhiều.