Chương
Cả cái phủ Sơn Vương này, bất luận thân phận cao là quản gia, hay thấp hèn như đầu bếp, tạp dịch ai ai cũng đều có lại lịch rõ ràng.
Với lại toàn là người cũ đã làm việc trong phủ Sơn Vương từ rất lâu.
Đó là còn chưa nói đến, trong vương phủ luôn có thị vệ đi tuần, mà bên cạnh Mộ Dung Bắc Hải lúc nào cũng có người đi theo bảo vệ.
Hắn được bảo vệ vô cùng chặt chẽ.
Nếu mà có chuyện gì xảy ra, thì vấn đề cũng xuất phát từ Hứa Mạn Nhi và người bên cạnh của nàng ấy.
Viên hoàng hậu ngay từ đầu đã cảm thấy cái hôn sự này không hề nghiêm túc.
Theo ý của bà ta, thì phải đến Tân Châu, nơi trước giờ Hứa Mạn Nhi sống để điều tra một phen.
Nhưng Mộ Dung Bắc Hải lại đợi không được, gấp gáp muốn cưới nàng ấy về nhà
Giờ thì hay rồi, lại gây ra tai họa như này.
Tử Trúc nghe những lời Thúy Ngọc nói, đương nhiên cũng không dám nhận đó là độ của mình.
Nàng ta cũng kêu oan theo, Viên hoàng hậu lạnh lùng cười nói: “Các người đều không thừa nhận đúng không vậy được, bổn cung có cách khiến các ngươi mở miệng nói sự thật. Người đâu, treo bọn họ lên cho bổn cung. Áp dụng tạt hình.”
Lời này vừa nói ra, Hứa Mạn Nhi liền mở to hai mắt. Tạt hình là một loại hình phạt nhằm vào các ngón tay, ngón tay của người bị kẹp sẽ bị kẹp lại ở các đốt tay, người dụng hình sẽ ra sức mà kéo.
Người ta thường nói tay đứt ruột xót, Tử Trúc và Thúy Ngọc chẳng qua vẫn còn là những đứa bé gái.
Một khi mà dùng hình phạt này thật, nhẹ thì bị tổn thương da thịt, nặng thì gãy cơ xương.
Hứa Mạn Nhi liền thay bọn họ khẩu đầu cầu xin: “Mẫu hậu khai ân, tạt hình vô cùng nặng, lỡ như bên trong có hiểu lầm gì, vậy thì rất có thể sẽ khiến cho tay họ có những vết thương không thể phai nhòa.”
“Khai ân? Bổn cung cũng muốn làm người lương thiện, nhưng bây giờ có người hại con trai của bổn cung, cũng là đích hoàng tử của vương triều ta. Sơn Vương thân thể ngàn vàng, bây giờ hôn mê bất tỉnh, sống chết khó lường. Nếu mà không tra cho rõ ràng, thì bổn cung cũng sẽ không chịu để yên! Ra tay!”
Hoàng hậu ra lệnh xong, Thúy Ngọc và Tử Trúc bị ấn xuống, bị dụng tát hình rất mạnh.
Lát sau, khi cô cô dụng hình ra sức kéo một cái, hai người họ liền gào khóc thảm thiết.
Hứa Mạn Nhi chịu không nổi liền quay đầu lại, thực sự không muốn nhìn.
Tử Trúc thì thôi đi, như Thúy Ngọc đã đi theo bên cạnh nàng ấy nhiều năm rồi.
Có thể nói là tình như tỷ muội, những tháng ngày gian khổ nhất, họ dựa vào nhau mà sống mới có thể vượt qua được.
Bây giờ thấy dáng vẻ của nàng ấy, Hứa Mạn Nhi rưng rưng nước mắt, nhưng lại không có bất cứ lý do nào để bào chữa.
Thủy Ngọc khóc nói: “Tha mạng, nô tỳ thật sự là không biết gì, tiểu thư người cứu nô tỳ với!”
“Thủy Ngọc!” Hứa Mạn Nhi đau lòng như bị dao cứa vào tim.
Cô cô nghiêm nghị nhìn hai người: “Còn không mau khai ra, là ai to gan bảo các ngươi hãm hại vương gia, độc bọ cạp là từ đâu mà có!”
Thủy Ngọc liều mạng lắc đầu: “Nô tỷ trước giờ chưa từng nhìn thấy, nô tỳ nói thật!”
“Ta thấy các ngươi đúng là không thấy quan tài không đổ lệ mà!” Cô cô nói xong, còn dùng tay kéo mạnh hơn. Thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng gãy khớp, Hứa Mạn Nhi chết lặng cần chặt khóa môi, định cầu xin giúp họ lần nữa.
Nhưng lại nghe thấy Tử Trúc bên cạnh chịu không nổi trước, hét lên: “Hoàng hậu nương nương, nô tỳ khai, nô tỳ sẽ khai hết mọi chuyện! Thứ đồ này là do trắc phi đưa cho nô tỳ, nghe nói là phương thuốc mà trắc phi tìm được ở ngoài về, có thể giúp người sớm ngày mang thai cũng như sớm sinh ra một đứa con trai. Nhưng trắc phi tuyệt đối không muốn mưu hại điện hạ, vì muốn sớm ngày sinh con cho điện hạ mới có lòng tìm một phương thuốc về, ai nào có ngờ thứ này lại có độc!”