Chương
Ánh mắt Mộ Dung Bắc Hải hơi chuyển: “Ta cảm thấy hiềm nghi của cữu mẫu nàng rất lớn, nhưng mà bà ấy chưa hẳn đã biết trong đó có độc, nếu bị người lợi dụng có lẽ bà ấy tưởng có tác dụng khác, mới dám để Tử Trúc hạ trong canh nhân sâm.”
Hứa Mạn Nhi gật đầu: “Có thể, nhưng mà người chết không thể sống lại, chết không đối chứng, cho dù chúng ta có đoán thế nào đi nữa, cữu mẫu cũng sẽ không nhận.”
Mộ Dung Bắc Hải trầm ngâm: “Chuyện lớn như vậy, ta nghĩ người nhà của Tử Trúc cũng không rõ ràng lắm, tiểu cô nương như nàng ta, trong lòng cũng không giấu được chuyện, ít nhiều cũng sẽ lộ ra chút gì đó với cha mẹ nàng ta. Có lẽ chúng ta có thể từ đây để xuống tay, hỏi một chút.”
Hứa Mạn Nhi không quá chắc chắn hỏi: “Liệu có được không?”
“Như vậy đi, trước nàng không cần quay về Hứa gia, để ta lừa bọn họ một phen, có lẽ sẽ có thu hoạch.”
Mộ Dung Bắc Hải nhanh chóng tới Hứa gian. Tuy rằng trong lòng Hứa phu nhân không yên, cũng rất muốn lấy được tin tức trong cung.
Nhưng mà đêm hôm qua bà ta cũng chỉ biết được là Tử Trúc đã tự sát, còn lại thì cái gì cũng không biết.
Bởi vì Tử Trúc đã chết, cho nên bà ta âm thầm thở nhẹ.
Cảm thấy Tử Trúc hẳn là muốn lấy cái chết của mình để đảm bảo cho an toàn của người nhà, cho nên khẳng định sẽ không khai bà ta ra.
Nhưng bà ta lại lo lắng Hứa Mạn Nhi sẽ bị hoàng hậu nghi ngờ, sẽ liên lụy đến Hứa gia.
Nếu hoàng hậu nghĩ bọn họ mang tâm tư xấu xa, muốn hại Sơn Vương, chuyện đó cũng chẳng khá hơn là bao.
Không nghĩ tới, Mộ Dung Bắc Hải lại tự mình tới cửa.
Hứa Mạnh Niên mang theo đám người Hứa phu nhân và Hứa An Liễu vội vàng ra cổng nghênh đón.
Rõ ràng lần trước Mộ Dung Bắc Hải còn đối xử với bọn họ tương đối khách khí, nhưng lúc này vẻ mặt u ám, như sương lạnh, vừa thấy chính là vô cùng tức giận.
Hứa Mạnh Niên thấy hắn tự mình đến, đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra, nghĩ thầm rằng may mắn là Sơn Vương điện hạ không sao.
Nếu hắn thực sự xảy ra chuyện, chỉ sợ Hứa gia phải trả giả lớn.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Mộ Dung Bắc Hải, trái tim Hứa Mạnh Niên lại nhảy lên.
Ông ta cẩn thận hỏi: “Điện hạ, nghe nói hôm qua ngài bị hạ độc, trong lòng hạ quan lo lắng, bây giờ nhìn ngài không sao rồi, thật sự là tốt quá.”
Mộ Dung Bắc Hải hừ lạnh một tiếng: “Hừ, theo như bản vương thấy, hiện nay bản vương không sao rồi, Hứa đại nhân không vui vẻ lắm.”
Hứa Mạnh Niên sắc mặt đại biến: “Điện hạ, lời này sao có thể nói được! Hứa gia từ trên xuống dưới đều mang lòng kính yêu quan tâm ngài, huống chi bây giờ, Mạn Nhi lại là sườn phi của ngài, chúng ta sao lại hy vọng ngài không khỏe được chứ?”
“Ngươi còn dám nhắc đến Hứa Mạn Nhi? Hôm qua đã phát hiện ra là tỳ nữ bên người của Hứa Mạn Nhi hạ độc bổn vương. Nữ nhân kia rõ ràng là người có hiềm nghi lớn nhất trong việc hạ độc bản vương, cố tình nàng ta cái gì cũng nói không rõ, hỏi cái gì cũng đều ấp a ấp úng, bổn vương nhìn ra được trong lòng nàng ta có quỷ, mới có thể nói ấp úng như thế”
“Bây giờ bản vương cũng không tin nàng ta nữa, vị trí trắc phi này, nàng ta cũng chẳng có tư cách ngồi nữa.”