Chương
Hứa Mạnh Niên bị hắn nói vòng vòng một chút cả người cũng ngốc ra rồi.
“Điện hạ, không phải ban nãy ngài vừa nói, Hứa Mạn Nhi một hỏi ba không biết. Cho nên ngài mới nghi ngờ chuyện này là do Hứa Mạn Nhi làm ra hay sao? Tại sao bây giờ lại nói là không có liên quan với Hứa Mạn Nhi, rồi lại kéo lên người chúng hạ quan rồi.”
Mộ Dung Bắc Hải cười lạnh một tiếng.
“Hứa đại nhân sẽ không thật sự cho rằng, bổn vương sẽ nghi ngờ Hứa Mạn Nhi chứ. Nàng ấy là tim là gan là bảo bối trong lòng của bổn vương, đừng nói chỉ là có người lén lút hạ độc, cho dù là nàng ấy lấy đạo kề lên cổ, bổn vương cũng sẽ không trách nàng ấy nửa câu ”
Hứa Mạnh Niên vừa nghe thấy lời này đã cảm thấy chuyện sắp tới không ổn.
Lẽ nào ban nãy, là Mộ Dung Bắc Hải đang thăm dò ông ta sao?
Hay là nói, cố ý muốn ông ta viết ra một lá thư cắt đứt, thừa dịp lúc này hoàn toàn cắt đứt quan hệ giữa nhà họ Hứa và Hứa Mạn Nhi sao?
Hứa phu nhân cũng thay đổi vẻ mặt, nhận ra được mọi chuyện không đúng.
Bà ta căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt: “Vậy ý của điện hạ là ?”
“Hứa phu nhân, Tử Trúc đã nhận tội rồi, nói tất cả mọi chuyện đều là do người sai bảo. Chuyện đã đến nước này, người còn không chịu nhận sao?”
“Điện hạ, đây chắc chắn là vu oan! Thần phụ làm sao dám hại người chứ? Nghe nói Tử Trúc kia đã tự tử, nói không chừng nàng ta là bị người khác phải tới, cố ý hãm hại cho ta. Điện hạ cũng biết, ta vẫn luôn không thân thiết với Hứa Mạn Nhi, người làm sao khẳng định, chuyện này không phải là do Hứa Mạn Nhi cố tình đổ tội cho ta chứ? Tuy rằng điện hạ người yêu thích nàng ấy, nhưng mà thân là Vương gia, cũng không thể đổ oan cho thần tử chứ!”
Hứa Mạnh Niên cũng nói theo: “Điện hạ, nếu như Tử Trúc đã chết, chẳng phải là chẳng có chứng cớ gì khác sao, chỉ dựa vào một lời giải thích của nàng ấy, làm sao có thể cho là thật được chứ? Hơn nữa, chúng hạ quan làm sao biết được trước khi chết Tử Trúc đã nói những gì.” Vào lúc này Hứa Mạnh Niên lại càng đề cao cảnh giác. Ban nãy, Mộ Dung Bắc Hải đã gạt ông ta một lần, lừa ông ta ký vào thư cắt đứt.
Nói không chừng lúc này cũng là đang cố ý, bày một cái bẫy ra cho bọn họ, để cho Hứa phu nhân trong lúc hoang mang lo sợ tự mình nhận tội.
Theo như Hứa Mạnh Niên thấy, nếu Tử Trúc đã tự tử, ngược lại dường như là muốn che giấu chuyện gì đó.
Ông ta cũng không chắc chắn Hứa phu nhận đã lén lút làm chuyện gì, nhưng hôm qua cũng đã có chút nghi ngờ, Hứa phu nhân rất có thể đã động chút tay chân gì đó.
Nếu như thật sự có liên quan đến Hứa phu nhân, Tử
Trúc rất có thể là vì sợ liên lụy tới bà ta nên nàng ta mới tự tử.
Người nhà của nàng ta đều ở nhà họ Hứa, nàng ta cũng không thể không suy nghĩ cho an toàn của bọn họ. Mộ Dung Bắc Hải thấy Hứa Mạnh Niên không có bị lừa, cũng không nóng nảy, chỉ khẽ mỉm cười.
“Nghe nói người nhà của Tử Trúc đều ở trong nhà họ Hứa à, gọi bọn họ đến đây, bổn vương có lời muốn hỏi.” Trong lòng Hứa phu nhân càng thêm lo sợ không yên, rồi lại không dám làm trái ý của Mộ Dung Bắc Hải, vẫn cho gọi phụ mẫu và huynh trưởng của Tử Trúc đến đây.
Sau khi bọn họ nghe Mộ Dung Bắc Hải nói Tử Trúc đã sợ tội tự tử, đều sợ đến nằm rạp xuống đất, run lẩy bẩy.
“Điện hạ, chúng tiểu nhân thật không biết chút xíu nào cả! Chuyện này không có liên quan với chúng tiểu nhân, nhất định là đã có hiểu lầm gì đó!”
Ánh mắt Mộ Dung Bắc Hải lại càng lạnh lùng: “Hiểu lầm? Con gái các ngươi lòng mang ý xấu, muốn hại bồn vương, hơn nữa độc kia còn được tìm thấy ở trên người nàng ta, đây mà còn nói là hiểu lầm à?”