Chương
“Các ngươi không cần phải cãi lại, cho dù là thế nào, thân là người nhà của nàng ta, các người đều phải trả một cái giả thật lớn. Người đầu, kéo bọn họ ra ngoài, đánh chết ngay tại chỗ!”
Mẫu thân của Tử Trúc vừa nghe thấy lời này đã sợ đến nằm xụi lơ trên mặt đất, suýt nữa là ngất xỉu. Huynh trưởng của nàng ta sợ đến khóc, ra sức cầu xin.
Trong một lúc, tiếng gào khóc không ngừng vang lên, nhưng Mộ Dung Bắc Hải lại dường như không có chút mềm lòng.
Hắn chỉ lạnh lùng nói: “Dù sao thì nhà họ Hứa cũng không nhận chuyện này có liên quan đến bọn họ, bổn vương cũng chỉ có thể cho rằng, chủ mưu của chuyện chỉ có một mình Tử Trúc. Mà các người thân là người nhà của nàng ta, đương nhiên là đồng bọn. Trừ khi các ngươi có thể chứng minh, chuyện này không phải là do ý của Tử Trúc muốn hại bổn vương, mà là có bí mật khác, bổn vương nói không chừng sẽ suy xét mà tha cho các ngươi.”
Mẫu thân của Tử Trúc vừa nghe thấy lời này đã vội vàng lớn tiếng hô lên.
“Là Hứa phu nhân, đều là Hứa phu nhân xúi giục!”
“Con gái của tiểu nhân trở thành nha hoàn hồi môn của trắc phi, đã từng bị Hứa phu nhân âm thầm dặn dò, phải tìm cơ hội chia rẽ quan hệ của ngài và trắc phi. Hứa phu nhân luôn không mong muốn ngài và trắc phi tốt đẹp, ước gì ngài có thể sớm ngày chán ghét trắc phi. Vì thế nên, bà ta bèn âm thầm tìm tới một bà già mắt mù, nói bà ta là cái gì mà cao nhân lánh đời, có thể có cách để cho ngài chán ghét trắc phi. Lúc trước khi ngài và trắc phi đưa ngày sinh tháng đẻ đến chùa Nam Chiếu, chính là bà già mắt mù đã động tay động chân, nên mới có thể đột nhiên xảy ra vụ cháy.”
Mộ Dung Bắc Hải hơi thay đổi nét mặt, không ngờ tới vụ cháy lần trước cũng là do có người cố tình làm ra, hắn cũng thực xem thường thủ đoạn của Hứa phu nhân.
Hứa phu nhân nghe xong những lời này, bấy giờ mới hồ lên.
“Câm miệng, ngươi cái thứ mù mắt, lại dám vu oan cho ta như thế! Uổng cho ta đối xử thật lòng thật dạ với các ngươi, lại nhận được bảo đáp như vậy? Nhanh! Bịt miệng bà ta lại!”
Mộ Dung Bắc Hải quát lớn nói: “Bổn vương xem xem ai dám bắt bà ta câm miệng, nói tiếp đi, còn gì nữa không?”
“Sau này, bà già mù mắt kia còn nói, chỉ cần chờ sau khi trắc phi đã vào vương phủ thì mới có cơ hội tiếp tục ra tay, để cho ngài chán ghét nàng ấy. Vì thế nên chờ tới khi trắc phi được gả vào trong vương phủ, Hứa phu nhân đã không nhịn nổi nữa, lại đến tìm bà giá mắt mù kia mấy lần, bà già đó cho bà ta một gói thuốc, nói là chỉ cần dùng thuốc đó là có thể làm ảnh hưởng tới cảm xúc của ngài, làm cho ngài dễ nổi nóng, buồn bực mất tập trung. Bởi vậy, khi ngài gặp Hứa Mạn Nhi tâm trạng cũng sẽ buồn bực, tự nhiên là sẽ xa lánh nàng ấy!”
Mộ Dung Bắc Hải nheo mắt lại, dùng sức nắm chặt ngón tay.
Tuy rằng, sự thật với những gì hắn đoán được giống nhau đến mấy phần.
Nhưng cho đến khi thật sự nghe được, hắn vẫn cảm thấy tức giận khó nhịn. Cõi đời này sao lại có người độc ác lại ích kỷ như vậy, luôn một lòng muốn hắn phải chán ghét Hứa Mạn Nhi.
Cho nên tìm đủ mọi cách, hận không thể làm cho hắn hưu Hứa Mạn Nhi thì bọn họ mới vừa lòng.
Hứa Mạn Nhi nói sao thì cũng là biểu tiểu thư của nhà họ Hứa, bọn họ sao lại có thể đối xử như vậy với nàng ấy?
Hứa phu nhân từ lâu đã sợ đến mặt mũi trắng bệch. Mẫu thân của Tử Trúc lại nói chắc như đinh đóng cột, còn hận không thể giơ tay lên thề với trời.
“Tiểu nhân nói, tuyệt đối không có một chút lừa gạt, những lời này đều là thật! Đều là đứa con gái đáng thương của tiểu nhân âm thầm lén lút nói cho tiểu nhân biết, tiểu nhân còn có một lần nhìn thấy bà già mắt mù kia đi vào phủ, không biết đã bày ra mưu kế gì với Hứa phu nhân. Thuốc bà ta đưa, bị Hứa phu nhân cứng rắn nhét vào trong tay của con gái tiểu nhân. Bởi vì cả nhà tiểu nhân đều đã kí giấy bán đứt, dòng dõi tính mạng đều nằm trong tay của nhà họ Hứa, vì thế nên Tử Trúc không dám cãi lại mệnh lệnh của Hứa phu nhân! Điện hạ, bằng không thì con gái của tiểu nhân sao dám làm hại ngài chứ? Tất cả những chuyện này đều là Hứa phu nhân ép con bé làm, ngài có trách, cũng nên trách Hứa phu nhân mới đúng!”
Hứa phu nhân thẹn quá thành giận răn dạy: “To gan, ngươi đây là không có chứng cớ, đầy miệng toàn lời nói dối!”