Chương
Hứa phu nhân mở to hai mắt, sắc mắt trắng xám.
“Tuy những lời ngươi nói là thật, nhưng đó cũng là bời vì sự ích kỷ và ác độc của ngươi, mới khiến bổn vương rơi vào hiểm cảnh, suýt chút nữa thì mất đi tính mạng. Cho nên chuyện này cũng không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được. Dù sao thì ngươi cũng là đồng lõa của bọn hung thủ kia.”
Hứa Mạnh Niên vừa nghe đã biết Hứa phu nhân khó giữ nổi mạng rồi.
Nếu như để bà ta lôi cả cái Hứa gia xuống vậy thì nguy mất.
Cho nên ông ta quỳ xuống liên tục cầu xin tha thứ: “Sơn Vương điện hạ, chuyện này hạ quan hoàn toàn không biết. Tất cả đều do một tay nữ nhân này gây nên, hạ quan nếu như mà biết thì nhất định sẽ ngăn cản bà ta. Nhưng trước đó bà ta che giấu quá cẩn thận, lừa được tất cả mọi người. Hôm nay phạm phải đại tội ngập trời, hạ quan bằng lòng hưu thế, trục xuất nữ nhân này khỏi gia môn, để bù đắp tất cả những tổn hại mà điện hạ người phải chịu! Chỉ hy vọng điện hạ có thể nhìn thấy thành ý của hạ quan, bỏ qua cho Hứa gia”
Hứa phu nhân không thể tin nổi nhìn về phía Hứa Mạnh Niên, trong mắt tràn ngập căm hận.
“Đều nói phu thể là chim cùng rừng, đại nạn đến đầu thì tự bay đi, hoá ra là thật? Hứa Mạnh Niên à Hứa Mạnh Niên, chúng ta phu thê mười mấy năm, ta sinh cho ông mấy đứa con, rồi phải rơi vào kết cục như thế này, ông quả thật là một con quỷ nhát gan vô tình vô nghĩa!”
“Câm miệng, là tự bà phạm phải sai lầm không thể tha thứ được, làm phiền hà đến điện hạ, sao lại trách ta dựa theo gia quy trừng phạt. Tất cả đều do bà tự làm tự chịu, không trách được người ngoài.
Ông ta nói xong thì quay đầu cười nhìn Mộ Dung Bắc Hải: “Điện hạ, những người khác của Hứa gia đều vô tội, nữ nhân này ngài muốn xử lý thế nào cũng được, cho dù là giết ngài mới hả giận thì hạ quan tuyệt đối sẽ không nhíu mày dù chỉ một lần, chỉ hy vọng điện hạ có thể tha cho hạ quan.
Hứa Mạnh Niên vừa nói, quả thật là khiến cho Mộ Dung Bắc Hải xem nó luôn rồi.
Có người nhà như thế này, thảo nào Hứa Mạn Nhi lại rầu rĩ không vui.
Hắn đương nhiên biết rõ, bọn họ đều là bị người khác lợi dụng.
Nhưng cũng là bởi vì bản tính ác độc cho nên mới trở thành tấm chắn cho người đứng sau.
Tuy nói bản tính của Hứa Mạnh Niên xấu xa, khiến người ta khinh thường, nhưng ông ta vẫn là Quang Lộc Tự Khanh.
Thân là một trong chín Khanh, không dễ gì mới miễn chức. Còn cần phải bẩm báo chuyện này cho Chiêu Vũ để biết, để Chiêu Vũ để quyết định xử lý như thế nào. Mộ Dung Bắc Hải lắc lắc đầu: “Nếu Hứa đại nhân kiên trì hưu Hứa phu nhân thì bổn vương cũng không có ý kiến gì. Hành vi xấu xa của Hứa phu nhân, bổn vương sẽ tự mình mình đưa bà ta đến Đại Lý Tự, do Đại Lý Tự giải quyết Hứa Mạnh Niên vội vàng gật đầu: “Tất cả đều làm theo ý của điện hạ, hạ quan không có cầu oán thán nào.”
Mộ Dung Bắc Hải cười nhạo một tiếng, phất phất tay, để người lôi Hứa phu nhân xuống.
Trước khi đi Hứa phu nhân còn chửi như tát nước: “Hứa Mạnh Niên, ông sẽ không được chết tử tế đâu! Loại người mặt người dạ thủ như ông, vì bảo vệ mình đến cả thê tử cũng không quan tâm, ông sẽ gặp báo ứng!”