Chương
Hôm đó, vết thương của Thúy Ngọc không nhẹ, hiện tại vẫn trong giai đoạn hồi phục, nhưng sau khi uống thuốc đã lành hẳn.
Hứa Mạn Nhi ngơ ra khi nhìn thấy Triệu Khương Lan, lập tức hành lễ với nàng.
“Thần Vương phi, làm phiền tỷ bận tâm rồi.
Triệu Khương Lan lắc đầu: “Đừng khách sáo, đều là người một nhà. Tỷ để lại cho muội một ít thuốc bổ, đã dặn quản gia đã để trong kho. Muội có thể uống một chén hằng ngày vào buổi sáng và buổi tối, rất có lợi cho sức khỏe của muội.
Hứa Mạn Nhi lại cảm ơn nàng, trong phủ của Triệu Khương Lan còn có việc, nàng liền về trước.
Khi nàng đi rồi, Thúy Ngọc không khỏi khen ngợi: “Trắc phi, Thần Vương phi quả là một người tốt! Nô tì thân phận thấp hèn, nàng lại sẵn sàng hạ mình để chẩn đoán và điều trị cho nô tì, đồng thời an ủi nô tì bằng những lời dịu dàng. Những lời quan tâm đó thực sự làm cho nô tì rất cảm động”
Hứa Mạn Nhi mỉm cười: “Thần Vương phi luôn luôn rất tốt bụng. Nếu không có nàng giúp đỡ, ta đã không có cơ hội gặp được Sơn Vương điện hạ
Nàng ấy lại nghĩ đến chuyện, liền hỏi Thúy Ngọc.
“Thúy Ngọc, ngươi cảm thấy bề ngoài của ta và Thần Vương phi có phần giống nhau sao?” Thúy Ngọc nghe nàng ấy nhắc đến chuyện này, nhìn kỹ một lúc.
Nó chợt thở dài: “Nghe người nói vậy, nô tì cảm thấy dung mạo của hai người có điểm giống. Tuy nhiên, ngũ quan của Thần Vương phi sắc xảo hơn, còn người thì dịu dàng hơn, mỗi người đều có nét đẹp riêng, đều là những mỹ nhân tuyệt trần!”
“Thì ra mọi người đều cho rằng ta và nàng có chút giống. Nhưng so với Thần Vương phi, ta còn cách rất xa”
“Tại sao người lại tự ti như vậy! Trong mắt nô tì, người vẫn luôn là người đẹp nhất.
Hứa Mạn Nhi không nói gì, lão quản gia sau khi tiến nàng về, liền lập danh sách những loại thuốc bổ vừa nhận được từ Triệu Khương Lan chuyển đến và đưa cho Hứa Mạn Nhi xem.
“Trắc phi, đây là quà của Thần Vương phi mang đến. Vương gia trước đây đã dặn dò, chuyện trong nhà đều do người quản lý.
Hứa Mạn Nhi gật đầu và xem xét kỹ hơn.
“Thần Vương phi thật có lòng, nhưng trước khi có người mang đồ đến, người đều đợi điện hạ đến xem qua rồi mới nhận. Tại sao đồ của Thần Vương phi mang đến ngươi liền nhận ngay?”
Trong lòng của Hứa Mạn Nhi vẫn cảm thấy khúc mắc, có chút không đúng, nàng ấy thật sự cảm thấy có chút kỳ lạ.
Suy cho cùng, trong suy nghĩ của nàng ấy, lão quản gia làm việc trước nay đều rất cẩn thận.
Hơn nữa vì lịch sự, ông sẽ không dám nhận bất cứ thứ gì cho đến khi chủ nhân đồng ý.
Thứ hai, cũng là bởi vì thân phận của Mộ Dung Bắc Hải rất đặc biệt, cho nên ông sẽ cẩn thận đề phòng có người làm hại mình, cũng không dễ dàng nhận bất kỳ món quà nào.
Lão quản gia đành phải giải thích: “Bởi vì người tặng quà là Thần Vương phi, lão nô không cần lo lắng, dù sao Thần Vương phi sẽ không bao giờ làm hại điện hạ, điện hạ cũng đã dặn dò qua. Vương phi được đặc quyền trong phủ của chúng ta. Dù người muốn vào hay ra, mang đi hay lấy bất cứ thứ gì, người có thể làm bất cứ điều gì muốn, chúng thần không thể ngăn cản.”
“Thì ra là như thế? Vậy thì ta hiểu rồi, ngươi vất vả rồi.” Hóa ra Thần Vương phi có nhiều ngoại lệ như vậy trong phủ Sơn Vương?
Đối với Mộ Dung Bắc Hải, nàng thực sự có một vị trí đặc biệt.
Nhất thời Hứa Mạn Nhi có chút buồn nên cười nhẹ giấu sự buồn phiền.
Nhưng ngay sau đó, nàng ấy lại dừng suy nghĩ của bản thần và thầm trách mình quá ích kỷ.