Chương
Đúng là không có gì kỳ lạ khi các cung nữ này đều có thể nhận ra.
Lúc trước nàng đã cảm thấy kỳ lạ, không hiểu vì sao Triệu Khương Lan được phong là công chúa Nhã Lan rồi vào cung, Mộ Dung Bắc Hải cũng vì vậy mà đi cùng nàng. Thời điểm đó trong mắt hắn chỉ toàn là Triệu Khương Lan, nhưng người mà Triệu Khương Lan thích lại là Mộ Dung Bắc Uyên.
Theo tính cách của Mộ Dung Bắc Hải, hắn sẽ giấu toàn bộ tình cảm thầm kín vào trong lòng, nhất định không để Triệu Khương Lan biết.
Người muốn có được nhưng định mệnh lại không cho phép, chỉ có thể một mình ôm lấy tình cảm mãnh liệt đó, giữ kín trong lòng không để cho ai biết, quả thực vô cùng đau khổ.
Rõ ràng biết Mộ Dung Bắc Hải luôn đối xử tốt với nàng là nàng đã nhận được món quà tốt nhất trên đời này, lẽ ra không nên đòi hỏi nhiều thêm nữa.
Vậy nhưng thời điểm hiểu rõ mọi chuyện, nàng vẫn không kìm nén được sự đau khổ.
Chẳng phải tất cả mọi người đều cảm thấy nàng rất giống Triệu Khương Lan hay sao, thật ra trong lòng Mộ Dung Bắc Hải cũng cho rằng như vậy.
Mỗi khi nhìn thấy đôi mắt của hắn nhìn về phía mình, nàng đều cảm giác như ánh mắt nặng tình ấy đã xuyên qua khuôn mặt nàng, hướng về một người khác.
Nghĩ đến đây, Hứa Mạn Nhi lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía Triệu Khương Lan.
Tình cờ làm sao, Triệu Khương Lan cũng đang nhìn nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, nàng nở nụ cười với Hứa Mạn Nhi, tay nâng chén rượu lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Hứa Mạn Nhi cũng nâng chén rượu lên, đáp lễ Triệu Khương Lan một ngụm rượu.
Nàng ngửa đầu uống cạn rượu trong chén, cố gắng nén lại những giọt nước mắt chực trào ra nơi khóe mắt.
Ngày hôm nay, ngoại trừ Hứa Mạn Nhi thì trong lòng mọi người đều không giấu nổi sự tò mò đối với công chúa
Nhã Lan và Thái tử phi. Họ nhìn một vòng xung quanh nhưng vẫn không hề thấy bóng dáng của người được gọi là công chúa Nhã Lan.
Vừa rồi còn có người không nhịn được mà nhỏ giọng hỏi Viên hoàng hậu: “Không biết trong những người đang ngồi thì vị nào là công chúa Nhã Lan Lúc đó Triệu Khương Lan ngồi ngay bên cạnh chỉ đành nhíu mày, không biết phải làm sao.
Viên hoàng hậu cũng có chút nhức đầu, chỉ có thể ngắt lời: “Hôm nay công chúa không khỏe nên không đến tham dự.”
Một số người vì vậy mà cảm thấy có chút tiếc nuối.
Bỏ qua điều này, họ lại chuyển đổi tượng chú ý sang phía Mộ Dung Bắc Quý
Tối nay, Mộ Dung Bắc Quý ngồi một mình phía bên trái, vị trí vốn thuộc về Triệu An Linh lúc này đã trống trơn.
Triệu Đường cũng tham dự yến hội này, nhưng Triệu An Linh lại không hề xuất hiện, rõ ràng là muốn tránh bị nghi ngờ. Cho đến lúc này, các phu nhân mới thật sự tin rằng Triệu An Linh sẽ không làm Thái tử phi nữa.
Mộ Dung Bắc Quý sao có thể không nhận ra hàng loạt ánh mắt tập trung trên người hắn ngày hôm nay.
Hắn lúc này không kìm được lửa giận, nhưng dù có thể nào cũng không thể xả ngay tại đây được nên đành nuốt cơn tức giận đó vào trong lòng.
Đến khi yến hội kết thúc, mỗi người đều mang suy nghĩ riêng. Không biết vì sao, Mộ Dung Bắc Hải lại có thể cảm nhận được tâm trạng mất mát của Hứa Mạn Nhi.
Trong suốt yến hội nàng không hề mở lời, ngay cả khi trò chuyện với nàng thì nàng đều lơ đễnh, hoàn toàn đặt tâm tư ở nơi khác.
Mộ Dung Bắc Hải vừa định hỏi Hứa Mạn Nhi xem có chuyện gì thì ngoài cửa đột nhiên lại có người vội vã đi vào.