Chương
Mộ Dung Bắc Uyên siết chặt tay: “Ông ta nhất định đã nhìn ra thái độ khéo léo của phụ hoàng với Liên Tư Thành gần đây mới có lên kế hoạch như vậy. Nếu ta đoán không sai thì ông ta đã lén lút di dời phần lớn tài lực của mình rồi. Một khi trong kinh thành chỉ còn lại người của Mộ Dung Bắc Quý, Liên Tư Thành chưa chắc đã nể mặt mũi của Mộ Dung Bắc Quý mà tiếp tục trung thành với triều đình. Đối với Liên Tư Thành mà nói, ràng buộc lớn nhất của hắn chính là Trữ quốc công, hiện giờ đã không còn ràng buộc này, Liên Tư Thành giống như con diều đứt dây, muốn bay đi nơi nào chúng ta đều không thể đoán trước được. “Chàng lo lắng hắn sẽ tạo phản, đi theo con đường trước đây của Lê Vương và Vũ Vương?”
“Chưa thể nói chính xác được, hơn nữa, danh tiếng của Liên Tư Thành trong thủy quân Đông Nam không thể so được với danh tiếng trước đây của Lê Vương và Vũ Vương trong quân đội. Lúc trước nhằm vào thư viện Dụ Hòa, tuy triều đình đã xử trí một đám quan viên nhưng thế lực của Trữ quốc công ở Thịnh Khang bao nhiêu năm nay chúng ta cũng không thể nào biết rõ được. Một thế lực hùng mạnh thì cho dù có suy cũng không có nghĩa sẽ tàn lụi. Ta lo lắng năm nay của chúng ta sẽ không trôi qua một cách an ổn đâu”
Rất nhanh, bọn họ đã phải một lượng binh linh lớn bắt đầu truy tìm.
Không chỉ cho người điều tra toàn bộ phủ trạch của nhà họ Liên mà còn thả ra toàn bộ tất cả chó săn trong Đại Lý Tự.
Không ngờ, bất kể là binh lính hay chó săn, tất cả đều đã hợp tác tìm kiếm trong kinh thành vài ngày không ngừng nghỉ, cuối cùng vẫn không thu hoạch được bất cứ dấu vết nào.
Theo lời thị vệ bên người Trữ quốc công nói, thích khách đêm đó là một kẻ võ nghệ cao cường
Hơn nữa tất cả đều mặc đồ đen, nhìn không rõ khuôn mặt, cũng không rõ thế võ ra sao. Chỉ là bọn chúng ra tay rất nhanh, khiến cho thị vệ bất ngờ không kịp phòng bị.
Trong số các thị vệ, có người chết có người bị thương, tất cả đều đã cố hết sức.
Sau đó không ngờ rằng người trên xe ngựa đã bị bắt cóc, chờ đến khi nhận ra thì đã không còn thấy tung tích của Trữ quốc công rồi.
Tới ngày điều tra thứ ba, đột nhiên ở kinh thành lại nổi lên một trận mưa lớn.
Một cơn mưa như vậy vào ngày đông, quả thực có chút kỳ lạ.
Nhưng Triệu Khương Lan nhìn sắc trời, cũng phần nào đoán được những ngày gần đây sẽ mưa liên tục.
Mưa như vậy sẽ làm giảm đi độ chính xác trong quá trình tìm kiếm mùi hương của chó săn.
Bởi vì vẫn không có tin tức, Chiêu Vũ đế giận tím mặt hạ lệnh nói mở rộng phạm vi điều tra, không chỉ ở kinh thành mà phải điều tra cả những khu vực xung quanh.
Thời điểm một lượng binh lực lớn chuẩn bị xuất phát để mở rộng phạm vi truy lùng thì đột nhiên, ở núi Nhạn Lạc lân cận có người báo án. Thì ra đó là một người nông dân phát hiện ra một vài thi thể với y phục sang trọng trong vườn nhà mình.
Ngay trong thời điểm quan trọng lại nhận được một vụ án như vậy đã lập tức thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người.
Mộ Dung Bắc Uyên và Tần Nghiên cùng nhau đi tới núi Nhạn Lạc, Mộ Dung Bắc Quý cũng nhanh chóng đến đó sau khi nghe được tin tức.
Ba người xem xét tình trạng thi thể, Mộ Dung Bắc Quý vừa nhìn vết máu loang lổ trên bộ y phục, bỗng nhiên khóc lớn. “Đây là y phục của ngoại công, bản cung không nhìn lầm đâu! Bản cung thường nhìn thấy ông ấy mặc bộ y phục này, chẳng lẽ ông ấy đã bị bọn xấu xa đó giết rồi sao? Ngay cả thi thể cũng bị dập nát rồi.”
Nhìn sang cỗ thi thể cuối cùng được tìm thấy, vừa nhìn qua đã khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Bởi vì vừa tạnh mưa nên đất ở nơi này vô cùng lầy lội, ngay cả chó săn cũng không còn nhận ra được mùi nữa.