Chương
“Năm đó Sở Vương điện hạ anh tuấn như vậy, thử hỏi có cô gái nào mà không chết mê chết mệt ngài ấy, cho dù bây giờ chân của ngài ấy có bệnh, nhưng vẫn vô cùng nho nhã và hào sảng. Ngày đó nghe được ngài ấy cưỡi ngựa trắng đến nhà của tỷ đón Hứa Mạn Nhi về làm vợ, biết bao cô gái ở bên đường vừa nhìn thấy ngài ấy đều đã si mê đến điên cuồng rồi. Một nhân vật giống như thần tiên giáng trần như vậy, mà lại bị lợi dụng bởi một ả tiện nhân, tỷ nói bọn ta có vui nổi hay không hả?”
Nghe đến đây, Hứa An Liễu có cảm giác đồng cảm ngay lập tức. Nghe xong biện pháp của người tỷ muội thân thiết,
Hứa An Liễu không khỏi nóng lòng trông chờ đến ngày tổ chức yến tiệc ở hồ Vũ Hoa!
Chẳng bao lâu thì đã đến ngày diễn ra yến tiệc, vì là đi dự tiệc nên Hứa Mạn Nhi cố ý ăn mặc và trang điểm thật xinh đẹp.
Thật ra cũng không phải long trọng gì lắm, nhưng nhìn nàng ấy cũng rất nền nã duyên dáng và vô cùng thướt tha. Ngược lại Mộ Dung Bắc Hải vì bận việc nên đã rời phủ từ sáng sớm.
Lúc sắp đi hắn mới nhớ ra điều gì đó, liền cố ý xoay người lại xoa đầu Hứa Mạn Nhị và dặn dò nàng ấy: “Cứ chơi thỏa thích nhé, phải chơi vui vào nhé.” Hứa Mạn Nhi gật đầu và đưa mắt nhìn hắn rời đi.
Mộ Dung Bắc Hải lại căn dặn hai thị vệ: “Các ngươi đi theo trắc phi, nhớ phải bảo vệ nàng ấy cho thật tốt, không được để xảy ra bất kỳ sơ xuất nào với nàng ấy.”
Hứa Mạn Nhi dẫn mấy người đến hồ Vũ Hoa, Vương phu nhân vừa nhìn thấy nàng ấy, thì cử chỉ cũng trở nên vô cùng khách sáo.
Bà ta thân mật kéo tay nàng ấy, dắt nàng ấy lên ngồi ở hàng ghế phía trên. Hứa Mạn Nhi không quen biết quá nhiều người, cho nên nàng ấy có phần rụt rè và ít nói hơn.
Hứa Mạn Nhị chỉ trở nên nhiệt tình và hoạt bát với người đã thân thiết, còn nếu lúc chưa quen thì nàng ấy lại có hơi thờ ơ và lạnh nhạt, cho nên người bình thường cũng không dám tới gần nàng ấy.
Tuy nhiên, Triệu Khương Lan cũng đã đến rồi.
Bởi vì Triệu Khương Lan đã gả cho Mộ Dung Bắc Uyên cũng được một thời gian rồi, số yến tiệc thường ngày nàng đã tham gia nhiều không đếm xuể, cho nên nàng đã quen thuộc mấy vị phu nhân ở Kinh Thành rồi. Nàng vừa đến, thì mọi người đã nhanh chóng xúm xít vây lấy nàng. Ai nấy cũng háo hức ton hót và lấy lòng nàng.
Bây giờ Triệu An Linh không còn là thái tử phi nữa, ngoài cung phi ở trong cung ra, thì nữ nhân có thân phận cao quý nhất ở Kinh Thành này không ai khác chính là Triệu Khương Lan.
Bọn họ càng vồn vã, Triệu Khương Lan càng cảm thấy không được tự nhiên.
May mắn thay, nàng nhìn thấy Hứa Mạn Nhi đang ngồi bên cạnh mà không nói tiếng nào, lập tức nàng né tránh đám đông và đi về phía Hứa Mạn Nhi.
Hứa Mạn Nhi vội vàng đứng dậy hành lễ với nàng, Triệu Khương Lan kéo nàng ấy lại: “Giữa muội và tỷ không cần khách sáo như vậy đâu. Gần đây muội thế nào rồi?
Không cảm thấy khó chịu ở đâu chứ?”
“Mọi thứ đều ổn.”
“Tam ca đâu? Huynh ấy vẫn khỏe chứ?”
“Mấy ngày trước điện hạ vẫn còn hơi ho khan, nhưng mà đại phu trong phủ đã kê một ít thuốc họ, hai ngày nay đã bớt họ nhiều rồi.”
Triệu Khương Lan gật đầu: “Nếu rảnh rỗi, muội có thể sai người mua một ít lê về hầm nhừ ra cho huynh ấy uống, tốt nhất là cho thêm tí mật ong để làm thông cổ họng cho huynh ấy.
Hứa Mạn Nhi âm thầm ghi nhớ, nàng ấy trò chuyện với Triệu Khương Lan một lúc thì con thuyền bắt đầu từ từ di chuyển.
Dọc theo hồ Vũ Hoa có rất nhiều phong cảnh xinh xẻo, vì vậy mỗi khi thuyền đi đến một nơi thì sẽ dừng lại một lúc, để những ai muốn tham quan có thể tranh thủ ở lại một chút.
Triệu Khương Lan nghĩ tới Hứa Mạn Nhi vừa đến Kinh Thành chưa lâu, vả lại nàng ấy cũng không đi chơi nhiều, cho nên Triệu Khương Lan đã kể cho nàng ấy nghe về lịch sử của hồ Vũ Hoa và giới thiệu một vài cảnh đẹp xung quanh.
Nghe những lời rủ rỉ êm tại của Triệu Khương Lan, trong lòng Hứa Mạn Nhi cảm thấy chỗ nào của Triệu Khương Lan cũng đều rất xuất sắc.
So với Triệu Khương Lan, thật sự nàng ấy quá ảm đạm rồi.
Cũng chẳng trách Mộ Dung Bắc Hải vẫn yêu thích Triệu Khương Lan đến vậy cho dù vấp phải cấm kỵ từ thân phận của hai người.
Một lúc sau, Triệu Khương Lan bị người khác mời đi.
Hứa Mạn Nhi đang ngồi uống trà một mình, trong khoảng thời gian này thuyền đã dừng lại được vài trạm.
Đi được nửa đường, thì có một cô nương nhỏ, trông bề ngoài tuổi tác cũng không lớn lắm, hình như cô nương ấy bị say sóng rồi, nàng ta cứ liên tục ôm bụng kêu khó chịu, gào thét hối thúc thuyền phải cập bờ thật nhanh.