Chương
“Đúng vậy, trước đó chúng ta đều khuyên người là đừng xuống nước, nhưng người lại nhất quyết muốn xuống nước, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.”
Nghe xong mấy lời này, khuôn mặt Hứa Mạn Nhi tái nhợt, gần như không còn giọt máu nào.
Nàng cần chặt răng, mím môi ngăn bản thân không nói một lời nào.
Còn những người bắt đầu những câu chuyện đó lại nấp sau đám đông mà bụm miệng cười, trong lòng mừng thầm.
Hừ, ai bắt Hứa Mạn Nhi đã cướp đi Mộ Dung Bắc Hải.
Cho dù bây giờ nàng ta đã là Trắc phi, nhưng cũng phải xem nàng ta có đủ sức để ngồi vững vị trí đó không nữa chứ.
Một khi chuyện ngày hôm nay truyền ra ngoài, chắc chắn mọi người sẽ nhìn nàng ta như một trò cười vậy và cho rằng nàng cư xử như vậy là không đúng.
Nếu Mộ Dung Bắc Hải biết chuyện, nhất định sẽ trách nàng!
Đến trạm dừng chân tiếp theo, Hứa Mạn Nhi không muốn ở lại trên thuyền nữa, liền rời khỏi thuyền mà không nói lời nào.
Trở về xe ngựa, tay chân Hứa Mạn Nhi sớm đã lạnh cóng như băng vậy. Bởi vì không muốn thị vệ bên ngoài nghe thấy khóc của nàng, nên nàng chỉ đành rơi nước mắt trong im lặng. Thực sự nàng chỉ muốn cứu người, nàng không muốn nhìn thấy Triệu Khương Lan gặp bất cứ chuyện gì cả. Tại sao lại đổi lại kết quả như vậy chứ?
Sau khi đến phủ Sơn Vương, Mộ Dung Bắc Hải vẫn chưa hồi phủ.
Lão quản gia nhìn thấy Hứa Mạn Nhi quay về, vốn là muốn ra hỏi nàng ra ngoài chơi có vui không.
Ông còn đang cảm thấy kì lạ, sao Trắc phi lại hồi phủ sớm như vậy? Lại ngạc nhiên hơn, khi thấy đôi mắt đỏ hoe của Hứa Mạn Nhi, còn người nàng thì ướt đẫm như rơi xuống nước vậy.
Lão quản gia ân cần hỏi: “Trắc phi, người đã gặp chuyện gì sao, là ai đã bắt nạt người vậy?”
Hứa Mạn Nhi cắn chặt môi, chỉ im lặng lắc đầu rồi chạy vụt vào nhà.
Lão quản gia chỉ đành nhìn về phía thị vệ đi theo nàng “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao nhìn Trắc phi lại buồn như vậy chứ?”
Thị vệ mau chóng kể tường tận sự việc đã xảy ra cho quản gia nghe, lão quản gia sa sầm mặt, cảm thấy thương thay Hứa Mạn Nhi.
Gần tối Mộ Dung Bắc Hải mới trở về, Hứa Mạn Nhi gần như cả ngày không ăn, cũng không muốn ăn, càng không muốn bị ai quấy rầy.
Sau khi vào cửa, hắn hỏi: “Trắc phi đã về chưa?”
Lão quản gia bước tới nói: “Điện hạ, lão nô có chuyện muốn nói với người, hôm nay trong lúc du ngoạn, vì thấy người rơi xuống nước, y phục của người đó giống y hệt y phục của Thần vương phi, mà đúng lúc đó Thần vương phi lại biến mất, vì vậy Trắc phi nghĩ rằng Thần vương phi đã rơi xuống nước nên nhảy xuống cứu người.”
Mộ Dung Bắc Hải nghe vậy không khỏi nhíu mày: “Gan nàng cũng lớn thật, cho dù là Triệu Khương Lan có rơi xuống nước, nàng ấy cũng không thể mạo hiểm như vậy!”
“Nhưng chuyện không ngờ đến đó là người rơi xuống nước đó thực sự không phải Thần Vương phi, mà là một nam nhân mặc y phục màu đỏ.
Tim Mộ Dung Bắc Hải bỗng thịch một tiếng.
Không phải hắn quan tâm những điều đó mà là hắn lo cho tâm trạng của Hứa Mạn Nhi lúc này, Mộ Dung Bắc Hải vội vàng rảo bước đi tìm Hứa Mạn Nhi.
Hứa Mạn Nhi đang nằm trên giường, nhìn nàng không có chút tinh thần nào cả.
Nghe tiếng mở cửa, nàng tưởng đó là Thúy Ngọc, nhàn nhạt nói:”Ta không muốn ăn, người lui ra đi.
“Tại sao lại không muốn ăn?”
Giọng nói này…
Hứa Mạn Nhi giật mình vội quay đầu lại.
Mộ Dung Bắc Hải ngồi bên giường nắm lấy tay nàng “Tâm trạng không tốt sao? Ta nghe hết mọi chuyện rồi. Nàng đó, sao lại thiếu bình tĩnh như vậy chứ. Chỉ biết mạo hiểm cứu người, nàng có từng nghĩ rằng nếu như bản thân nàng xảy ra chuyện…