Chương
Hứa Mạn Nhi từ từ rút tay về.
Hiển nhiên, Mộ Dung Bắc Hải sẽ để tâm chuyện này mà.
Dù gì thì thực sự nàng đã cứu một nam nhân, cũng coi như là cùng nhau rơi xuống nước.
Chuyện này một khi mà truyền ra ngoài chắc chắn sẽ không tránh khỏi bị chỉ chỉ trỏ trỏ.
Nói không chừng bây giờ người ta đã truyền đầy những điều không hay rồi cũng nên, nghĩ đến đây, Hứa
Mạn Nhi lại thấy đau lòng.
Mộ Dung Bắc Hải hơi giật mình khi thấy nàng rút tay lại.
Hắn lập tức kéo tay nàng lại, giọng nói càng nhẹ nhàng hơn: “Nàng sao vậy, nếu nàng cảm thấy không vui, nói hết cho ta nghe được không, đừng một mình chịu đựng như vậy chứ.”
Hứa Mạn Nhi không kìm được nước mắt, từng giọt từng giọt lăn xuống. Đột nhiên nàng khóc vô cùng thương tâm khiến Mộ Dung Bắc Hải càng thêm lo lắng: “Đừng khóc, đừng khóc, không có chuyện gì to tát cả, đừng khóc nữa, ngoan”
“Điện hạ, thực sự xin lỗi, không phải ta cố ý. Ta chỉ tưởng rằng, tưởng rằng Thần vương phi gặp nguy hiểm, trong lòng ta nghĩ rằng dù như thế nào đi chăng nữa cũng không thể để nàng ấy xảy ra bất cứ chuyện gì được. Nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện nực cười này, ta biết họa mà ta gây ra đã bôi nhọ danh tiếng của Vương phủ.” Mộ Dung Bắc Hải không ngờ rằng nàng lại vì những chuyện như này mà cảm thấy không vui.
Đã là lúc nào rồi mà nàng còn nghĩ đến danh tiếng của vương phủ, thật là ngốc mà.
“Bôi nhọ? Sao lại bôi nhọ vương phủ? Nàng tốt bụng dũng cảm cứu người như vậy. Cho dù ai nghe xong cũng chỉ cho rằng nàng là một cô nương tốt khó có thể có được thôi.”
Hứa Mạn Nhi ngơ ngác nhìn hắn: “Chàng không để bụng thật sao, ta còn tưởng rằng chàng sẽ rất tức giận, vì dù sao thì ta đã xuống nước để cứu một nam nhân. Nếu như truyền ra ngoài, sợ rằng…
“Ta để tâm, cũng rất tức giận.” Nghe hắn nói như vậy, Hứa Mạn Nhi cúi đầu, trong lòng càng thêm thương tâm.
“Nhưng ta không tức giận vì nàng cứu nam nhân khác, mà tức giận vì nàng không suy nghĩ cứ vậy mà nhảy xuống nước. Ta biết nàng bơi rất tốt, nhưng ở dưới nước xảy ra chuyện gì, ai dám đảm bảo chứ! Lỡ như nàng xảy ra chuyện gì hoặc gặp phải nguy hiểm, nàng nói ta phải làm sao?”
Hứa Mạn Nhi hai mắt sáng ngời nhìn hắn: “Chàng đang lo lắng cho ta?”
“Đương nhiên! Sau này cũng vậy ta không quan tâm nàng cứu nam hay nữ, nhưng nàng không được phép tự đưa mình vào tình thế nguy hiểm như vậy. Nếu nàng xảy ra điều gì ngoài ý muốn, nàng… như vậy là muốn lấy mạng ta sao”
Hứa Mạn Nhi hít hít mũi rồi chui vào vòng tay hắn.
“Nhưng điện hạ, lúc đó vì ta tưởng rằng người gặp nạn là Thần vương phi, mặc dù thị vệ bên cạnh biết bơi, nhưng nếu để một nam nhân xuống cứu sẽ ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của vương phi. Trên thuyền lại không có nữ nhân nào biết bơi cả. Chỉ có ta là người thích hợp nhất vì vậy ta mới nhảy xuống”
“Nếu thật sự là Khương Lan, muội ấy từ trước đến nay luôn rất cởi mở, không câu nệ tiểu tiết, sẽ không để tâm người cứu mình là nam hay nữ. Thần Vương cũng không quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy, đâu cần nàng phải đích thân đi cứu người chứ? Sau này không được phép như vậy nữa, bất luận đối phương là ai, cho dù là ta rơi xuống nước nàng cũng không được manh động như vậy nữa, nghe rõ chưa? ”
Hứa Mẫn Nhĩ khó hiểu nhìn hắn: “Nhưng mà, đó là Thần vương phi mà! Chàng không lo lắng sao?”
Mộ Dung Bắc Hải cảm thấy câu hỏi của nàng có chút kỳ quái, vì vậy hắn trả lời một cách không mấy chắc chắn: “Muội ấy xảy ra chuyện ta đương nhiên sẽ lo lắng, nhưng ta cũng lo lắng cho nàng”
“Ta mới không quan trọng bằng vương phi.” Hứa Mạn Nhi thì thầm.
Mộ Dung Bắc Hải không nghe rõ lời nàng vừa nói, bèn quay sang nhìn nàng với ánh mắt nghi ngờ: “Nàng vừa nói gì vậy?”
Nàng cụp mắt xuống: “Ta chỉ là cảm thấy nếu Thần vương phi có chuyện gì ngoài ý muốn, chắc chắn chàng sẽ rất buồn. Ta không muốn thấy chàng phải buồn phiền, vì vậy mới bất chấp tất cả.