Chương
Mộ Dung Bắc Hải rốt cuộc cũng nghe ra có điều gì đó không đúng ở đây: “Đợi một chút, ý của nàng là nếu như Thần vương phi xảy ra chuyện, ta sẽ rất buồn, thậm chí còn buồn hơn so với việc nàng xảy ra chuyện. Nàng là có ý như vậy sao?”
Hứa Mạn Nhi không trả lời ngay, nhưng sự im lặng của nàng đã ngầm thừa nhận.
“Tại sao nàng lại nghĩ như vậy, trong lòng ta Thần vương phi chỉ giống như tiểu muội, ta là huynh trưởng, quan tâm muội ấy là chuyện hiển nhiên. Hơn nữa muội ấy có sự quan tâm của Thần vương rồi, nên sự quan tâm mà ta dành cho muội ấy cũng có hạn. Nhưng nàng thì không giống, nàng mới là Trắc phi của ta!”
“Ta, ta chỉ là … Nói đến đây Hứa Mạn Nhi lắc đầu: “Không sao, chàng cứ coi như ta chưa nói gì nhé.”
“Từ đã. Mạn Nhi, nàng có phải là đã nghe được chuyện gì hay là có hiểu nhầm gì không?”
Hứa Mạn Nhi trong lòng đau nhói, Mộ Dung Bắc Hải nằm cổ tay nàng: “Nói rõ cho ta biết, nếu không làm sao ta có thể yên tâm về nàng chứ?”
“Trong lòng huynh, Thần vương phi mới thực sự là người mà chàng yêu thương nhất
Động tác của Mộ Dung Bắc Hải chậm lại: “Ai nói với nàng, ai đã nói gì với nàng đúng không?”
“Không phải người khác nói, mà là tự ta nghe được. Hôm đó tổ chức yến tiệc, ta ra phía sau tìm chàng vô tình nghe được những gì huynh cùng phụ hoàng nói với nhau. Phụ hoàng nói, người mà chàng yêu thương nhất là..
Mộ Dung Bắc Hải đột nhiên hiểu ra, hắn khẽ thở dài: “Hóa ra là như vậy! Trong phút chốc, hắn không biết phải giải thích cho Hứa Mạn Nhi như thế nào.
Thực ra, hắn có thể nói với Hứa Mạn Nhi rằng đó là một cái cớ để cứu Triệu Khương Lan, sau đó khéo léo đem tình cảm đó giấu đi. Hắn biết chỉ cần mình muốn giấu thì Hứa Mạn Nhi cũng sẽ tin.
Nhưng khi nhìn vào mắt của Hứa Mạn Nhi, Mộ Dung Bắc Hải cảm thấy tốt hơn nên nói cho muội ấy biết sự thật và giải thích rõ ràng mọi chuyện: “Ta không muốn giấu nàng, có thể nói cho nàng nghe tất cả sự thật. Trước đây đúng là ta có tình cảm với Triệu Khương Lan. Nàng nói không sai, đó không phải là quan hệ huynh muội đơn thuần, mà là tư tình được giấu kín
Hắn thật sự đã nói ra rồi, Hứa Mạn Nhi có chút hốt hoảng quay đầu đi. Thậm chí nàng còn không có đủ dũng cảm để nghe tiếp, nàng nên biết ơn vì sự thẳng thắn của chàng hay nên trách chàng sao lại nhẫn tâm như vậy đây. Mộ Dung Bắc Hải nghiêm túc nhìn nàng: “Nhưng đó đều là chuyện trước kia, bây giờ ta đã buông tay rồi, nói đúng hơn là ta buông từ rất lâu rồi, thật sự buông rồi.
“Như vậy là có ý gì.”
“Một khi muội ấy là Thần vương phi, thì mãi mãi là Thần vương phi, ta không thể có bất cứ mối quan hệ nào khác với muội ấy. Thay vì tự ta khiến bản thân mình khó chịu, chẳng thà chấp nhận hoàn cảnh, nghĩ thoảng một chút, như vậy với ta hay với muội ấy đều tốt cả.
Hứa Mạn Nhi gật đầu.
Tuy Mộ Dung Bắc Hải đã giải thích rồi, nhưng nàng biết bản thân nhận được sự sủng ái của huynh ấy có thể tất cả là do gương mặt này.
Nhìn thấy Hứa Mạn Nhi thất thần, Mộ Dung Bắc Hải có chút lo lắng cho nàng.
“Nàng không vui đúng không, là vì ta từng yêu người khác sao? Nhưng lúc đó ta chưa gặp nàng, cũng chưa phải lòng nàng, cho nên mới…
“Không phải ta không vui, ta có thể hiểu
Hứa Mạn Nhi cố tránh ánh mắt của hắn:”Vậy có thể điện hạ cũng đã nhìn ra ta và Thần vương phi có chút giống nhau, nên mới cho phép ta bên cạnh huynh đúng không?”
“Gì cơ?”
Mộ Dung Bắc Hải nhăn mày: “Nàng và Thần vương phi giống nhau? Nhưng ta chưa thấy như vậy bao giờ cả, hai người khác nhau hoàn toàn mà “Nhưng mọi người đều nói như vậy, họ nói lông mày của ta và tỷ ấy có nét giống nhau. Đương nhiên ta sẽ không có lấy một nửa vẻ đẹp của tỷ ấy rồi, nhưng mà..