Chương
Hứa An Liễu chửi bởi: “Đồ thối! Ai muốn các người chịu trách nhiệm, một đám cóc còn muốn ăn thịt thiên nga? Cùng nhau rơi xuống dưới nước thì có chuyện gì, mấy người đừng dát vàng lên mặt”
Triệu Khương Lan lạnh nhạt quan sát: “Chỉ cùng nhau rơi xuống nước, đương nhiên không có chuyện gì lớn. Vậy mà lúc người đứng bên ngoài bố trí bẫy rập chẳng phải hãng say hơn bất kì ai hay sao, đến bản thân mình lại chối bỏ sạch sẽ như thế? Lần này Bổn cung chỉ gậy ông đập lưng ông thôi, nếu như có lần sau.
Ánh mắt của nàng lạnh như băng: “Sẽ cho các người sống không bằng chết!”
Chuyện như vậy không đáng bằng một phần chuyện của Hứa Mạn Nhi.
Ba người Hứa An Liễu trở thành đối tượng bàn tán mới, các nàng tức giận tới nỗi cắn răng nuốt nước bọt vào bụng. Thấy Triệu Khương Lan giúp nàng xả giận, không ngần ngại đắc tội tới ba nhà.
Thậm chí bị vạch tội lên Ngự Sử đài, Hứa Mạn Nhi vừa lo lắng vừa cảm động.
Tuy có người trên triều đình chỉ trích Triệu Khương Lan khinh người quá đáng, cố ý làm nhục thân phận trong sạch tiểu thư nhà quản.
Nhưng Mộ Dung Bắc Hải giải thích đầu đuôi sự tình, công bộ Thượng Thư cũng bởi vì lo lắng hai vị điện hạ giận chó đánh mèo lên phu nhân hắn, cùng theo đứng lên.
Vì vậy mọi chuyện không được giải quyết.
Nhưng Chiều Vũ Đế cũng không có tâm tư quản chuyện nhỏ như vậy.
Hắn đang phát sầu vì chuyện khác.
Ba thánh chỉ trước kia không biết có đến Giang Nam hay không, phía Giang Nam lại truyền đến tin tức khác. Liêu Tư Thành quản lý thủy quân Đông Nam báo cáo gần đây có hải tặc xâm phạm.
Đối phương có thân phận phần lớn là các Tiểu quốc ven biển lân cận, đại khái tài nguyên của họ thiếu thốn, khu vực Giang Nam của Thịnh Khang lại có lượng tài nguyên lớn, khiến nhóm hải tặc láng giềng đỏ mắt từ lâu.
Nói đỏ mắt vì đó là khu vực thủy quân Đông Nam đóng quân, bọn họ không dám xâm phạm.
Cũng không biết vì sao gần đây họ lại chủ động tấn công. Chiêu Vũ Đế có lẽ không ngờ tới, chuyện này do Liên Tư Thành lên khơi mào.
Hắn âm thầm phải người phát tán tin tức, nói tới một thời gian nữa, sẽ có đội buôn chở một số lượng lớn vàng bạc châu báu đi ngang qua.
Sau đó cố ý sai người đốt sào huyệt quan trọng của đám hải tặc, dồn ép bọn họ vào đường cùng.
Chỉ có ra biển cướp bóc mới là con đường duy nhất. Nếu mọi chuyện đã thành như vậy, Liên Tư Thành làm chủ soái sao có thể ngồi yên.
Hằn danh chính ngôn thuận báo rõ chuyện này với Chiêu Vũ Đế, bày tỏ thái độ hẳn sẽ “Mang thương” ra trận, bảo vệ dân chúng vùng duyên hải cùng tài sản đội buôn an toàn.
Không đánh lui được đạo tặc, hắn kiên quyết không thu binh.
Kể từ đó, coi như là thánh chỉ nhắc nhở hắn hồi kinh giữ đạo hiếu, tế bái Ninh quốc công.
Liên Tư Thành có thể lấy lý do “Không thu được Thiên Tử hà hoàng, không quay đầu nhìn lại cố hương”, đứng trước vấn đề yêu nước, hắn “Nhịn đau xót” từ chối hồi kinh.
Mà Chiêu Vũ Đế đối mặt với chủ soái đặt thiên hạ lên làm đầu, có thể trách móc nặng nề hay sao? Hắn đương nhiên không thể
Nếu lúc này hắn không quan tâm, ép Liên Tư Thành quay về, chẳng phải bị dân chúng mắng chết sao.