Chương
Chưa kể đến ở một khi phía Giang Nam có chuyện bất thường khiến người dân phải đề phòng quân địch.
Nếu Liên Tư Thành trở về kinh thành vào thời điểm này cũng không ổn. Toàn bộ kế hoạch ban đầu được lên chặt chẽ như vậy mà lại bị phá vỡ, chả lạ gì Chiêu Vũ để lại tức giận như vậy?
Trong thư trả lời của hắn, Liên Tư Thành cũng nói rằng
Trần Quý, phó tướng của hắn, đã anh dũng ở lại đánh trả hải tặc làm gương cho binh sĩ, thậm chí còn đánh bại hai tướng lĩnh cầm đầu của quân địch.
Vì vậy, Liên Tư Thành hy vọng rằng triều đình sẽ ban tặng công lớn cho Trần Quý.
Chiêu Vũ đế tức muốn chết.
Hắn ta chỉ vừa mới định thay thế Trần Quý bằng người của hắn ta.
Vậy mà Liên Tư Thành lại muốn báo công cho Trần Quy, cho dù là hắn ta chỉ muốn miễn cưỡng khen ngợi, nhưng kết hợp với những sai lầm trước đây của hắn ta, vị trí của Trần Quý e rằng không thể lay động.
Vậy những gì mà hắn ta đã làm có ích lợi.
Nhìn thấy Chiêu Vũ để vì thế trở nên bồn chồn tức giận, Mộ Dung Bắc Uyên tiến đến an ủi hắn ta.
“Phụ hoàng người đừng lo lắng, nhi thần có cách khiến Liên tướng quân bắt buộc phải trở về”
Chiêu Vũ để thắc mắc hỏi: “Ồ, ngươi nói xem thế nào?”
“Năm nay là năm đầu tiên thành lập Sở quân doanh. Mặc dù ngoài Liên Tư Thành ra thì một số tướng lĩnh đã đạt được thỏa thuận với triều đình bằng miệng, nhưng nhi thần cho rằng bọn họ sẽ tin tưởng vào việc ký kết hiệp nghị một cách chắc chắn hơn. Chỉ cần hiệp nghị được ký xong, sau khi bọn họ báo cáo với phụ hoàng công tác hàng năm rồi trở lại quân doanh, thì những đợt phát quân lương tiếp theo có thể cung cấp cho họ.”
Sau khi Mộ Dung Bắc Uyên nói xong, ánh mắt của Chiêu Vũ để sáng lên.
“Ý của con là, nếu bất cứ ai không đồng ý, bọn họ không thể nhận được quân lương sao?”
“Không chỉ có như vậy, chỉ có chủ soái phải đích thân ký tên thỏa thuận này, nếu không sẽ không có hiệu lực, mà khi không có hiệu lực, quân lương cũng không được cấp, cho dù Liên Tư Thành có không muốn đi chăng nữa, thì hắn cũng thể một mình chống loại toàn thủy quân Đông Nam. Bởi vì nếu đã không có quân lương, toàn bộ quân bộ sẽ không làm được gì. Sau đó thì nội loạn ắt sẽ xảy ra, Liên Tư Thành không thể một mình giải quyết được vấn đề này, vì vậy trong bất kể mọi trường hợp, hắn sẽ nhất định trở về kinh thành.”
Nghe những gì hắn nói xong, Chiêu Vũ để có phần lay động.
Nhưng hắn ta vẫn có chút lo lắng.
“Nhưng mà bây giờ, Liên Tư Thành đang ở lại chiến đấu với hải tặc. Nếu triều đình không cung cấp quân lương cho hắn, dân chúng sẽ có những lời dị nghị không hay đổi với triều đình chúng ta.”
“Phụ hoàng nhầm rồi. Thứ mà nhi thần nhắc đến ở đây không phải là triều đình sẽ không cung cấp quân lương. Nếu Liên Tư Thành chiến đấu chống lại bọn hải tặc, triều đình sẽ thông tri cho các quận phủ ở Đông Nam hợp tác với nhau và giúp hẳn vượt qua khó khăn. Nhưng quân lương phát ra đợt năm nay chỉ có thể nhận sau khi chủ soái là hắn đến kinh thành ký hiệp định với triều đình.”
“Tính rằng hải tặc làm loạn vài tháng cũng sẽ không thể yên ổn ngay được, nếu thật sự là như vậy, chúng ta thông tri rằng tướng lĩnh là hắn không có đủ năng lực, kinh nghiệm nên triều đình sẵn lòng phải tướng quân khác đến trợ giúp Liên tướng quân. Bởi vì trợ giúp cũng chính là phân chia quyền lực cho người khác, Liên Tư Thành nhất định sẽ từ chối. Còn triều đình cũng không có ý định cung cấp quân lương cho quân bộ, mà chỉ yêu cầu hắn ký một bản hiệp định. Còn nếu hắn không chịu ký, thì toàn bộ thủy quân Đông Nam là của hắn bị chính hắn làm liên lụy.”
Chiêu Vũ để lại hỏi: “Nhưng nếu bọn họ không muốn quân lương nữa, mà tìm cách kiếm tiền thì phải làm sao?”
“Từ trước đến nay cũng có một vài quân bộ không nhận được quân lương do triều đình cung cấp, khi đó họ chỉ có một kế sách duy nhất, đó là nuôi quân bằng cách cướp tài sản của người dân. Mà đã như vậy, phụ hoàng cho rằng Liên Tư Thành có thể thu phục lòng dân bằng cách nào? Lúc đó bọn họ e rằng đã hận hắn muốn chết, làm sao có thể đứng về phía hắn? Nếu thật sự đến mức hai bên đứng lên chống lại triều đình, ngay cả Liên Tư Thành cũng không có được chút lợi ích nào, hắn không dám đi bước đó. Đến cuối cùng ai đúng ai sai, thì dân chúng cũng sẽ hiểu được.“
Chiêu Vũ để nghe xong, liền vô cùng vui vẻ khen ngợi hắn lần nữa.
“Được rồi, cứ làm như lời con nói: ”
Nhưng sau khi đi ra khỏi Ngự Thư phòng, nụ cười trên mặt Mộ Dung Bắc Uyên liền biến mất.
Sau khi trở lại vương phủ, hắn có chút lo lắng.
Triệu Khương Lan nhìn thấy hắn, không khỏi quan tâm hỏi: “Có chuyện gì vậy? Sao nhìn chàng có chút không vui.”