Chương
Không vì lý do nào khác, hắn lo lắng Chiêu Vũ để tạm thời không hành động, không biết sẽ hành động gì trong bóng tối.
Hắn không cho phép đối phương lén cướp Triệu
Khương Lan đi. Hết lần này tới lần khác, một số triều thần không biết tình hình đã đề cập tới việc Vinh Dương.
Đại đa số mọi người trong kinh thành đều nghĩ rằng công chúa Nhã Lan là một người hoàn toàn khác.
Mặc dù chưa bao giờ được thấy dung mạo, nhưng chắc chắn nàng phải là người có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành mới khiến tướng địch thần hồn điên đảo.
Nhưng bọn họ đâu biết, công chúa Nhã Lan chính thức là Thần vương phi.
Triều thần nói: “Hoàng thượng, vi thần xem qua danh sách của hồi môn của công chúa Nhã Lan do lễ bộ công bố. Từng phần rất phong phú và đắt đỏ… tuy nguyên do Vinh Dương đưa sính lễ quá nặng, triều đình chúng ta không thể không hoàn lễ, nhưng dù sao đất nước ta đang thời kì hồi phục, hôm nay lại chỉ xa xỉ như thế vì một vị công chúa dường như không được ổn lắm.”
Đám người này đều nghĩ công chúa Nhã Lan có quá nhiều của hồi môn, mà quốc khố cũng không dư dả, như thế hơi lãng phí.
Chiêu Vũ để mất tự nhiên họ hai tiếng: “Công chúa Nhã Lan dù sao cũng sắp trở thành hoàng hậu Vinh Dương, chứ không phải cung phi bình thường, thể diện là điều không thể thiếu được. Hơn nữa ái khanh đã nói, Vinh Dương đã đưa cho Thịnh Khang chúng ta sính lễ nặng như vậy, nếu chúng ta quá hà khắc, chẳng phải để cho người ngoài thấy triều đình chúng ta keo kiệt sao
Mộ Dung Bắc Uyên nở nụ cười kỳ lạ khi nghe thấy điều này.
Hắn ta đột ngột quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Bắc Uyên, hỏi: “Không biết Thần Vương điện hạ có cái nhìn như thế nào với chuyện này. Nghe nói công chúa Nhã Lan có quan hệ thân thiết với Thần Vương điện hạ, không thể so sánh được với người bình thường, chắc chắn Thần Vương điện hạ sẽ có một lời giải thích hợp tình hợp lý”
Mộ Dung Bắc Uyên lạnh lùng nhìn hắn ta, Chiêu Vũ đế vội vàng hòa giải.
“Được rồi, chuyện này trẫm sẽ xử lý đúng mực, cách khanh không cần dị nghị. Thần Vương, sau khi hạ triều, trầm có chuyện cần nói với khanh.
Mộ Dung Bắc Quý nghe thế thì chậc hai tiếng.
“Không biết phụ hoàng muốn nói chuyện gì với Tứ ca, chỉ sợ Tứ ca nghe xong tâm tình buồn bực. Dù sao chính mắt nhìn thấy vương phi của mình bị người khác cướp đi, thậm chí phải xa cách nhau mỗi người một nước, không thể tiếp tục cơ hội liếc mắt đưa tình, vừa nghĩ đã thấy đáng thương, không phải sao?”
Mộ Dung Bắc Uyên cười nhạo một tiếng: “Thái tử điện hạ, không cần người phải quan tâm. Thay vì quan tâm công chúa sẽ đi đầu, tốt nhất nên xem xét tình hình hiện tại của mình như thế nào? ít nhất Thần Vương Phi văn ở trong vương phủ của ta, mà Thái Tử Phi lại chẳng biết tung tích đầu
Nghe thấy hắn nói tới Triệu An Linh, Mộ Dung Bắc Quý thẹn quá hóa giận: “Ngươi “Bốn vương cần phải đi gặp phụ hoàng, không dây dưa tốn thời gian với Thái tử điện hạ nữa.”
Đi đến ngự thư phòng, Chiêu Vũ đế chỉ để một mình Mộ Dung Bắc Uyên đi vào. Mộ Dung Bác Uyên vừa vào cửa, hắn ta liền thở dài một tiếng.
“Ai, không ngờ ba tháng trôi qua nhanh như vậy, nhóm… sử thần Vinh Dương vẫn tới kinh thành. Lúc trước trầm không muốn tổn hại tới quan hệ của hai cha con ta, ta tạm thời không nhắc tới chuyện này. Hiện tại chỉ cần làm sao có thể cho con một chút thời gian với Triệu Khương Lan mà không phải hối hận quá nhiều. Nhưng Mộ Dung Bắc Uyên, thành ý của hoàng đế Vinh Dương con cũng thấy đấy, nếu như không lấy được Triệu Khương Lan, hắn sẽ không buông tay. Con thân là hoàng tử, cũng không hy vọng hai nước gay gắt, xung đột vũ trang đúng không”
Mộ Dung Bắc Uyên bình tĩnh nói: “Phụ hoàng không ngại nhi tử nói thẳng, người muốn xử trí chuyện của Triệu Khương Lan như thế nào?”
“Lúc trước trầm đã nói qua, Thịnh Khang chắc chắn không khai chiến với Vinh Dương! Cho dù con không nỡ bỏ, cũng phải cam lòng. Trầm giờ có lòng tốt khuyên con, nhưng cũng đau lòng con, nhưng nếu con không biết xấu hổ mà làm chuyện hồ đồ, thì đừng trách trầm dùng quyền thể ép con. Dù sao mọi thứ của con đều do trầm ban cho con, nếu trầm muốn thu lại, nói một câu là chuyện đơn giản.”
“Phụ hoàng nói không sai, mọi thứ của nhi thần đều do phụ hoàng ban tặng. Không có phụ hoàng ân điển, nhi thần sẽ không có vinh hoa phú quý ngày hôm nay!
“Người hiểu rõ trong lòng như vậy là tốt rồi, cho nên người đã nghĩ rõ ràng, cũng biết nên làm như thế nào chứ?”
“Nhi thần đã rõ, cũng biết nên làm điều gì.
Mộ dung Bắc Uyên nói tới đây nở nụ cười hờ hững “Nhưng đáng tiếc nhi thần sẽ không làm như vậy!