: Mặt Trời Mọc Từ Phía Tây Sao
Mặc Phi Phi mỉm cười ngẩng đầu lên: “Đợi ngày mai muội tới Vương phủ thăm Viên Bảo, huynh bảo Thất tẩu chuẩn bị trước một chút, muội còn muốn ăn thịt nướng như lần trước nữa!”.
Thấy nàng ta tươi cười xinh đẹp, bỏ qua vẻ lo lắng vừa rồi, lúc này Mặc Diệp mới yên lòng.
“Được rồi.”
Hắn gật đầu đồng ý, xoay người rời đi.
Đúng lúc hắn có một vài chuyện, muốn đi hỏi Vân Quán Ninh một chút.
Thanh Ảnh Viện.
Vân Quán Ninh đang nằm trên ghế quý phi, nhìn hoa đào nở rộ ngoài cửa sổ.
Mùa xuân đã thấm thoát đến rồi, sau khi cởi bỏ y phục vừa dày vừa nặng trên người xuống, cả người cảm thấy nhẹ nhàng đi không ít, chỉ là tâm trạng có hơi nặng nề.
Bởi vì là đầu xuân cho nên bên ngoài vẫn còn hơi lạnh.
Ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ, làn gió nhẹ mang theo mùi hoa đào nhàn nhạt.
Vân Quán Ninh uể oải nghiêng mình, không muốn đứng dậy.
Ngay cả khi Mặc Diệp đi vào, mí mắt nàng cũng không nâng lên một chút, cũng không có ý đứng dậy hành lễ thỉnh an.
“Vân Quán Ninh, có phải là bổn vương quá nuông chiều người rồi không?”
Tuy nói như vậy nhưng hắn cũng không có ý trách tội nàng, tự mình ngồi xuống ghế đối diện nàng: “Bây giờ nhìn thấy bổn vương, đến thỉnh an cho có lệ người cũng không muốn làm nữa?”
“Vương gia cũng biết, lúc trước ta hành lễ thỉnh an cho có lệ sao?”
Vân Quán Ninh lười biếng ngáp một cái.
Nắng xuân quả là dễ dàng khiến người ta lười biếng buồn ngủ.
Nàng di chuyển thân thể thay đổi góc độ tiếp tục nghiêng người: “Nếu như vương gia muốn ta thỉnh an cho có lệ, muốn thỉnh an giả dối vậy ta lập tức nghe theo.”
Nhưng nàng vẫn không nhúc nhích, mấp máy môi.
Mặc Diệp rất muốn trợn to mắt.
Thế nhưng tính cách hắn lạnh lùng, không cho phép hắn làm như vậy.
Nhớ tới mấy lời vừa rồi của Mặc Phi Phi ...!Mặc Diệp nhíu nhíu mày, đứng dậy đi đến gần ghế quý phi: “Vân Quán Ninh, bổn vương có chuyện muốn hỏi ngươi.”
“Hôm nay người giúp bổn vương giải quyết phiền toái lớn như vậy, ngươi muốn bổn vương cảm tạ ngươi như thế nào?”
Vừa nghe thấy lời này, Vân Quán Ninh lập tức vui vẻ: “A, hôm nay
mặt trời mọc từ phía Tây sao?”
Mặc Diệp này bủn xỉn vắt cổ chày ra nước, cẩu nam nhân kiêu ngạo, vậy mà lại chủ động nhắc tới chuyện muốn cảm tạ nàng?
: Để Ta Xem Người Nào Dám!
“Ngươi thật sự muốn cảm tạ ta?”
Vân Quán Ninh nhíu mày nhìn hắn.
“Ừm.”
Mặc Diệp gật đầu, hắn không cho nàng cơ hội nói chuyện, cướp lời nói: “Đối với ngươi mà nói, sự tồn tại của Viên Bảo gây cho ngươi rất nhiều hiểu lầm. Để cảm tạ ngươi hôm nay giúp Bản Vương, hay là để…”
“Bổn Vương nhận Viên Bảo làm nhi tử?”
“Ngươi nghĩ hay lắm!”
Vân Quán Ninh cự tuyệt hắn mà không hề do dự!
Mặc Diệp: “…”
Tỉnh táo lại, phải nhịn!
Hắn hít thở sâu một hơi: “Ngươi là Minh Vương Phi, nhưng Viên Bảo không phải con trai của Bản Vương. Nếu phụ hoàng mẫu hậu biết được chuyện này, bọn họ nhất định là sẽ nhét ngươi vào lồ ng heo rồi ngâm xuống nước.”
“Thậm chí còn nhổ tận gốc phủ Ứng Quốc Công!”
“Thế thì làm sao?”
Vân Quán Ninh cười nhạo: “Sống chết của những người ở phủ Ứng Quốc Công kia, không liên quan đến ta.”
Nàng hận phủ Ứng Quốc Công, Mặc Diệp biết điều đó.
“Vậy thanh danh của bản thân ngươi thì sao?”
Hắn tiếp tục “lừa dối”: “Còn thanh danh của Viên Bảo nữa?”
“Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn đứa nhỏ phải mang tiếng “con hoang” mà lớn lên? Chẳng lẽ ngươi muốn nó bị người ta chửi bới, bị tất cả mọi người xem thường?”
Vân Quán Ninh chưa từng cẩn thận nghĩ đến những vấn đề này.
Bây giờ nghe Mặc Diệp nói như thế, nàng lại thấy có mấy phần đạo lý.
Nàng không sợ bị đám người mắng nhiếc chế giễu, nhưng quyết sẽ không để nhi tử bị người ta xem thường!
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng nàng cắn răng nói: “Để ta xem người nào dám!”
Nàng có bạc.
Cho dù phải dùng bạc đập chết những người kia, nàng cũng tuyệt đối sẽ không để Viên Bảo phải chịu một chút tổn thương nào.
Vân Quán Ninh im lặng.
Nàng sớm đã cạch mặt Tần Tự Tuyết, lại đứng ở phe đối lập với phủ Ứng Quốc Công, lần này lại còn trực tiếp đắc tội với Triệu Hoàng Hậu.
Còn có thế lực đứng phía sau bà ta nữa…