Chương
“Được lắm, ngay cả khi trẫm không muốn tính toán, rồi trẫm đã cam đoan như vậy mà người còn không tin trẫm hay sao?”
Mộ Dung Bắc Uyên cúi đầu, trên mặt không nhìn ra được cảm xúc.
“Hành vi này của nhi thần cũng là học được từ phụ hoàng. Phụ hoàng còn nhớ rõ khi nhi thần còn nhỏ, người đã từng nói trong thiên đình tùy rằng tình cảm cha con hay anh em ruột thịt là đáng quý, nhưng lúc nào cũng phải biết xung quanh là những người với nhiều thủ đoạn khác nhau, muốn bảo vệ được chính mình thì phải luôn luôn để mắt tới mọi việc, đừng dễ dàng tin tưởng người khác.”
“Xem ra trẫm đang dạy dỗ ngươi rất tốt! Được rồi, hiện tại trẫm không muốn nhìn thấy ngươi, ngươi đi đi! Chuyện này xong xuôi, trẫm sẽ cùng ngươi giải quyết chuyện này một cách cẩn thận”
Nếu như mục tiêu đã đạt được, Mộ Dung Bắc Uyên liên quay trở lại cung điện và kể cho với Triệu Khương Lan về những chuyện đã xảy ra.
Sau khi nghe những gì hắn nói, Triệu Khương Lan vẫn có một chút lo lắng.
“Chàng không muốn sống nữa đúng không? Nếu như thẳng thắn uy hiếp phụ hoàng của chàng như vậy, chàng không sợ khi phụ hoàng tức giận sẽ làm gì chàng hay sao?”
“Ta không có thời gian. Trong hôm nay, triều thần trong buổi chầu đang thảo luận về sính lễ mà Vinh Dương đã đưa đến cho nàng và của hồi môn đã được lễ bộ soạn thảo. Nếu nàng còn chậm trễ nữa, có phải là muốn ta trở mắt nhìn nàng bị đưa đi sao? Không, ta không thể chờ được nữa!”
Nhìn thấy vết kiếm trên cổ, Triệu Khương Lan đau khổ duỗi ngón tay ra và chạm vào vết thương.
Nàng đi tìm ra một số loại thuốc mỡ và lau vết thương cho hằn. Mộ Dung Bắc Uyên thuận thế nắm tay nàng: “Ta đã hứa với phụ hoàng, một khi phụ thân làm ra một tai nạn ngoài ý muốn khiến công chúa Nhã Lan qua đời để bảo với sứ thần Vinh Dương, ta cũng sẽ tuyên bố với dân chúng rằng Thần Vương phi cũng bị ốm nặng rồi qua đời. Ta biết điều này là không công bằng đối với nàng, nhưng chỉ bằng cách làm này mới có thể giảm thiểu thiệt hại của cả hai bên.”
Triệu Khương Lan gật đầu: “Thiếp biết, thiếp biết chàng đã cố gắng hết sức. Thiếp đã nói rồi, thiếp không quan tâm đến những tên giả dối kia, điều duy nhất thiếp quan tâm là chàng. Thiếp sẽ luôn ở bên cạnh càng, dù giàu hay nghèo, thì ở bên cạnh chàng mới là cuộc sống mà thiếp hằng mong ước. Kiếp trước thiếp đã là hoàng hậu, cũng đã nhìn thấu được cái gọi là địa vị quyền lực, chẳng qua cũng chỉ là mây khói trong mắt thiếp, thiếp không bao giờ quan tâm đến nó.”
Mộ Dung Bắc Uyên hôn lên đầu ngón tay nàng: “Hiện giờ triều đình Thịnh Khang đang gặp chút hỗn loạn, chúng ta đều đang chờ người có thể phá vỡ cục diện khó khăn này. Khi nào đất nước từ trên xuống dưới được ổn định, không còn chiến tranh và phản bội nữa. Ta sẽ lấy nàng, rời kinh thành, đi ngao du khắp chốn và sống cuộc sống của những cặp đôi đẹp nhất, chẳng còn sợ bị ai làm phiền nữa.” Chỉ nghĩ đến điều đó, Triệu Khương Lan đã cảm thấy những ngày tháng đó quá hạnh phúc.
Nàng nép vào trong vòng tay của Mộ Dung Bắc Uyên: “Thiếp mong rằng ngày đó sẽ sớm đến.”
Mặc dù Mộ Dung Bắc Uyên và Chiêu Vũ đế đã thảo luận về một biện pháp có thể đối phó tốt, nhưng mà chuyện sắp tới xảy ra không đơn giản, là cái chết bất đắc kỳ tử của một công chúa. Dù thế nào đi nữa, đây cũng là một sự kiện trọng đại đau thương của cả triều đình. Vì vậy, bọn họ quyết định hành động sau Tết Nguyên Đán. Trong vòng hai ngày nữa sẽ là đêm giao thừa.
Đêm giao thừa năm nay có ý nghĩa quan trọng đối với tất cả mọi người.
Người ngoài có thể không biết, nhưng bản thân Triệu Khương Lan biết rất rõ đây có thể là đêm giao thừa cuối cùng mà nàng còn ở trong cung.
Vài ngày sau, sẽ không còn Thần Vương phi trên thế giới này nữa.
Cho dù nàng có thể luôn ở bên cạnh Mộ Dung Bắc Uyên, cũng không có cách nào cùng hẳn công khai vào cung tham dự yến tiệc.