Chương
Trong đêm giao thừa này, dựa vào đâu mà người người bên ngoài đều được đoàn viên. Mà trong phủ này lại chỉ có mình nàng, lẻ loi hiu quạnh, vốn dĩ không ai quan tâm đến sống chết của nàng cả.
Bây giờ lỡ như nàng ấy có mệnh hệ gì, chỉ e rằng cũng không ai thèm chớp mắt lấy một cái. Rõ ràng lúc mới bước vào phủ Thần Vương, nàng là một lòng muốn trở thành Vương Phi
Ai ngờ sau này Vương Phi không làm được đã đành, Mộ Dung Bắc Uyên cũng không đến chỗ nàng, đến nhìn cũng không nhìn lấy nàng một cái.
Không lẽ nàng sẽ thật sự cô độc già đi trong vương phủ này, hương tiêu ngọc tán hay sao? Nàng không cam tâm, rất không cam tâm!
Nếu như Triệu Khương Lan xảy ra chuyện gì thì tốt rồi! Chỉ khi Triệu Khương Lan xảy ra chuyện, nàng mới có thể bước lên cao.
Nếu không, chỉ cần ngày nào Triệu Khương Lan còn ở trong phủ, thì Mộ Dung Bắc Uyên cũng sẽ không để mắt tới nữ nhân khác.
Lúc mà Triệu Thanh Nghi đang u sầu ủ rũ, trong sân đột nhiên xuất hiện một bóng người.
Nàng nhấc bình trà lên uống một ngụm, liền phát hiện không biết từ khi nào, trà trong ấm đã nguội lạnh đi rồi.
Triệu Thanh Nghi không kìm được lửa giận trong lòng, đập vỡ cái cốc, hỏi tội nha hoàn: “Ngươi có biết làm việc không vậy? Đến nước nóng cũng không đun được à?”
Nha hoàn của nàng cũng nhẫn nại, bình tĩnh mà trả lời.
“Củi lửa trong nhà bếp không đủ dùng, người ráng chịu tí đi, đầu năm đầu tháng, đừng vì những chuyện nhỏ nhặt này mà nổi giận. Nếu không, không những mang đến xui xẻo cho những người bên cạnh, mà còn khiến bản thân khó chịu nữa”
Nàng ta nghiến răng tức giận: “Hay lắm, bây giờ ngay cả người có thân phận như người cũng dám gây hấn với ta rồi đúng không? Ta ở trong ở trong cái phủ này còn ý nghĩa gì nữa, ngươi đi đi, đừng đứng cạnh ta, thấy người ta liền nổi nóng thêm!”
Đến khi nha hoàn ra ngoài, Triệu Thanh Nghi lại nghe thấy tiếng động ngoài cửa truyền vào.
Nàng mất kiên nhẫn ngẩng đầu lên: “Không phải ta bảo ngươi cút ra ngoài rồi sao, ngươi còn quay lại để làm gì?”
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Triệu Thanh Nghi nhíu mày ngẩng đầu lên.
Lại không ngờ rằng, nàng bỗng chốc thấy một nam nhân lạ mặt đi vào.
Triệu Thanh Nghi bất giác lấy tay che miệng: “Ngươi, ngươi là ai vậy, tại sao lại vào đây? Ngươi mau đi đi, nếu không ta sẽ gọi người đến đó!”
Người kia cười nhẹ: “Tại hạ khuyên vương phi, đừng tùy tiện gọi người đến.”
Nghe thấy cách xưng hộ của hắn, sắc mặt Triệu Thanh Nghi liền thay đổi: “Người vừa gọi ta là gì?”
“Ta gọi người là vương phi. Không lẽ là ta đã nói sai gì rồi sao? Vương phi của phủ Thần Vương vốn là người mới phải. Nào ngờ vị trí đó của người lại bị Triệu Khương Lan chiếm lấy, lại dồn người đến cái nơi hẻo lánh không ai quan tâm này, trong lòng người không hận chút nào sao?”
Triệu Thanh Nghi nuốt nước bọt, có chút căng thẳng nhìn về người kia: “Ngươi là ai? Ta trước giờ chưa từng thấy người trong vương phủ.
“Bởi vì tại hạ không phải là người trong vương phủ này,
Vương phi dĩ nhiên không nhận ra tại hạ “Ngươi không phải người trong vương phủ, vậy làm sao người đến được đây?” Dạo gần đây, phủ Thần Vương được bảo vệ rất cẩn thận.
Đặc biệt là Tịch Chiếu các, nơi mà Triệu Khương Lan ở có thể nói là cả gió cũng không lùa vào được.
Nhưng nơi mà Triệu Thanh Nghi ở, cách xa nơi ở của Mộ Dung Bắc Uyên và Triệu Khương Lan.
Nơi này cũng không phòng ngặt nghiêm khắc như những nơi khác.
Nếu như là người có võ công cao cường, cũng có thể vào được đây mà không bị người khác nhìn thấy.
Người đó với tay ra, cầm lấy bình trà đã nguội lạnh trên bàn từ lâu.
Triệu Thanh Nghi nhìn thấy hàn làm vậy, có chút không hiểu.
Nhưng đột nhiên lại nhìn thấy, bình nước trà đã nguội từ lâu kia đột nhiên lại sôi lên ùng ục.
Đôi mắt nàng mở to, không thể tin vào những điều đang xảy ra trước mắt.
Hắn chầm chậm cầm cốc trà lên, lại rót cho nàng một cốc trà nóng.