Chương
Người kia thậm chí còn cúi đầu để ngửi mùi hương của nước trà: “Ai lại không biết, phủ Thần vương nhà cao cửa rộng, những thứ mà Triệu Khương Lan dùng toàn là đồ hạng nhất, tại sao chỗ vương phi đây, lại chỉ dùng hàng rẻ tiền thế này.”
Triệu Thanh Nghi ra vẻ có chút không cam tâm đón lấy cốc trà “Ngươi vẫn chưa nói ngươi là ai, tại sao lại đến đây tìm ta?”
“Ta là người có thể giúp vương phi rời khỏi nơi này. Ta biết người là người có tham vọng lớn, sao lại có thể tình nguyện sống mãi ở cái nơi này được, đến một con nha hoàn tầm thường cũng dám bất kính với người, nếu cứ như này mãi, không biết ngày tháng sau này còn khổ cực đến nhường nào.”
Ánh mắt Triệu Thanh Nghi lóe lên: “Ngươi có thể giúp ta rời khỏi nơi này sao? Nhưng rời khỏi nơi này thì sao, bọn họ chỉ mong ta rời phủ càng sớm càng tốt, còn ta thì không chỉ muốn như vậy!”
“Tại hạ vẫn chưa nói xong, nếu như, nếu như ta có thể giúp vương phi khiến Triệu Khương Lan vĩnh viễn biến mất, như vậy kể ra, người là người phụ nữ duy nhất sống trong vương phủ này rồi, không có Triệu Khương Lan, người còn phải sợ Thần Vương điện hạ không để mắt đến người hay sao?”
Hắn dẻo miệng thuyết phục: “Nam nhân mà, mau quên lắm, bây giờ Thần Vương điện hạ yêu thương Triệu Khương Lan đến như vậy, không phải là bởi vì mỗi ngày Triệu Khương Lan đều xuất hiện bên cạnh Thần Vương điện hạ đó sao? Nhưng mà một khi nàng ta không xuất hiện nữa, thời gian lâu dần, cũng không ai nhớ mãi về nàng ta đầu, đến lúc đó người cứ xuất hiện nhiều trước mặt Thần Vương điện hạ, sợ gì ngài ấy không nhìn thấy người”
Triệu Thanh Nghi nghe hắn nói những lời này, tim liền dao động.
“Ngươi muốn ta làm gì?”
Người đàn ông thì thầm vào tai nàng mấy câu, nàng từ từ chợp mắt lại.
Triệu Khương Lan và Mộ Dung Bắc Uyên đã ở trong cung cả đêm, đợi khi giao thừa vừa kết thúc liền rời khỏi cung, không ở lại trong cung thêm nữa.
Nghĩ đến những biến cố sẽ xảy ra sắp tới, Triệu Khương Lan liền đề xuất muốn quay về nhà họ Triệu một chuyến.
Gặp gỡ, nói rõ với mọi người trong nhà họ Triệu trước, để lỡ mọi người không biết chuyện, nghĩ rằng nàng thực sự có bề gì, đến lúc đó lại đau lòng không thôi.
Nhất là với Thích phu nhân, phải nói rõ một tiếng trước mới được.
Đương nhiên là Mộ Dung Bắc Uyên đồng ý, đúng lúc Triệu Đường cũng phải người mời họ đến nhà họ Triệu ăn cơm.
Hôm nay là ngày mùng một Tết, nhà họ Triệu tổ chức yến tiệc, muốn mời phu thê họ về
Cũng là vì muốn xem xét mối quan hệ giữa Triệu An Linh và Nghiêm Chính, họ cũng mời cả Nghiêm Chính tới nữa.
Nếu như tính đi tính lại, thì Nghiêm Chính và Triệu An Linh vẫn chưa chính thức thành thân.
Vào thời khắc năm mới quan trọng như này, lại đến nhà họ Triệu ăn cơm, thì rõ ràng là không hợp quy củ.
Nhưng vì phụ mẫu của Nghiêm Chính đã qua đời rồi, tuy trong nhà vẫn còn thân thích, nhưng cũng không thân như phụ mẫu ruột thịt, bởi vậy cũng không cần chú trọng nhiều lắm.
Hơn nữa, trong lòng Nghiêm Chính sớm đã xem Triệu An Linh là thê tử, chẳng qua là chưa rước về nhà, âu cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.
Vừa về đến nhà họ Triệu, Triệu Khương Lan liền nhìn thấy Nghiêm Chính.
Hắn đang chơi cờ với Triệu Đường, có vẻ mối quan hệ giữa hai người rất tốt.
Triệu Khương Lan không nhịn được mỉm cười với Triệu An Linh, cố ý ghẹo nàng ấy.
“Hả? Có phải ta đã đi nhầm chỗ rồi hay không? Nghiêm đại nhân sao lại ở đây? Hay Nghiêm đại nhân đã trở thành là em rể của ta lúc nào không biết.
Triệu An Linh nghe thấy vậy, liền bước đến ngắt vẻo Triệu Khương Lan.
“Tỷ im miệng cho muội, lần nào về nhà không kiếm cớ gây sự, là tỷ ngứa ngáy lắm đúng không?”
Triệu Khương Lan bật cười ha ha, Nghiêm Chính nghe thấy tiếng nói chuyện cũng đến hành lễ với bọn họ.
“Bởi vì hạ quan một mình không nơi nương tựa, mới đến đây quấy rầy Triệu đại nhân và An Linh, xin Thần Vương điện hạ và Triệu vương phi đừng để ý.