Chương
Triệu Khương Lan vẫy vẫy tay: “Không để ý không để ý, nhỡ như ta để ý, dọa đại nhân chạy mất, ta phải đi đầu mới tìm được một người em rể ưu tú như đại nhân đây. Triệu An Linh chắc ngày nào cũng nóng giận với ta, ta chịu không nổi đâu.”
Triệu An Linh bị nàng trêu chọc đến mức mặt đỏ bừng bừng, không kìm được mà trừng mắt nhìn Triệu Khương Lan.
Thích phu nhân vội bước ra hòa giải: “Được rồi, được rồi, con cứ lấy muội muội con ra làm trò đùa, cẩn thận lần sau lúc An Linh thấy con tới, thì khóa cửa không cho con vào đó.”
Triệu Khương Lan cố ý tỏ vẻ ghen tị, lắc lắc cánh tay của Thích phu nhân nói: “Mẫu thân à, giờ người có Triệu An Linh rồi, thì liền quên con đúng không, sao lại còn giúp nó bắt nạt con
Ba người cười lớn, náo nhiệt vô cùng.
Bởi vì hôm nay là mùng một, món ăn ở nhà họ Triệu cũng phong phú vô cùng.
Triệu Đường cùng Mộ Dung Bắc Uyên và Nghiêm Chính uống vài ly rượu, nhìn thấy cảnh này, không hiểu vì sao trong lòng Triệu Khương Lan lại cảm thấy ấm áp một chút.
Nếu như nàng nhớ không lầm, trước đây Mộ Dung Bắc Uyên rất ghét Triệu Đường.
Hắn cho rằng Triệu Đường là người hám lợi, tung hoành ngang dọc, là một con cáo già xảo quyệt.
Ngay cả nàng, cũng từng rất không thích người phụ thân này. Nàng trước đây cứ tưởng, Triệu Đường là một người rất xem trọng quyền lực và địa vị.
Thậm chí còn có thể vì quyền lực mà hy sinh đi hạnh phúc của hai đứa con gái của mình.
Nhưng mà bây giờ nghĩ lại, nếu như lúc đầu dù là nàng gả cho Mộ Dung Bắc Uyên hay Triệu An Linh gả cho Mộ Dung Bắc Uyên, thì cũng đều giống như ý muốn ban đầu của hai bọn họ. Những sự tung hoành ngang dọc của ông ấy thực chất chỉ là vì muốn bảo vệ Triệu gia yên ổn trong những tình thế nguy cấp, không phải gánh chịu bất cứ sự liên lụy nào từ ai.
Ăn xong cơm trưa, Mộ Dung Bắc Uyên mở lời với Triệu Đường và Thích phu nhân.
“Nhạc phụ, nhạc mẫu, bổn vương và Khương Lan có chuyện muốn nói với hai người. Triệu Đường gật đầu đồng ý, bảo họ đến thư phòng của ông ấy. Triệu An Linh và Nghiêm Chính một mình ra sân vườn ngôi một lát.
Lúc vào trong thư phòng, Thích phu nhân không hiểu lầm bởi vậy ngước nhìn Triệu Khương Lan.
“Vương phi, có chuyện gì vậy?”
Triệu Khương Lan và Mộ Dụng Bắc Uyên hai mắt nhìn nhau, sau đó nàng thở dài một tiếng.
“Phụ thân, mẫu thân, có chuyện này, bọn con phải nói trước cho hai người biết, để tránh trường hợp mọi người không có chuẩn bị, khi chuyện xảy ra đột ngột.
Nghe nàng nói vậy, Triệu Đường bất giác cau mày.
“Chuyện vương phi nói, có phải là chuyện sứ thần Vinh Dương đã đến kinh thành rồi không?”
“Dạ đúng rồi, bây giờ phụ hoàng đang tìm cách để ứng phó với Vinh Dương, nhưng con và điện hạ không thể xa lìa nhau được, vì vậy tụi con đã bàn bạc với phụ hoàng, không bao lâu nữa sẽ xảy ra một tai nạn, khiến công chúa Nhã Lan mất mạng trong tai nạn đó. Bởi vì quốc vương của Vinh Dương biết rằng công chúa Nhã Lan cũng là vương phi của Thần Vương, đều là con, cho nên để hoàn toàn che giấu ông ấy, chúng con cũng sẽ tuyên bố ra ngoài là vương phi của Thần Vương bệnh nặng qua đời.”
Thích phu nhân hoảng hốt lấy tay che miệng: “Nhất định phải thế sao? Vậy sau này tụi con tính sao?”
Mộ Dung Bắc Uyên tiếp lời: “Xin mẫu thân cứ yên tâm, cho dù Khương Lan sau này không còn là vương phi của Thần Vương nữa, cũng sẽ mãi mãi là thê tử của con, sẽ cùng con sống trong vương phủ. Chỉ là sau này không thể xuất hiện trước mặt người khác với tư cách là vương phi, sợ hai người không biết chuyện, sẽ không chấp nhận nổi tin tức này, bởi vậy chúng con mới quyết định bẩm bảo với hai người trước, cũng là hy vọng, tới lúc đó hay người đừng quá đau lòng.
Triệu Đường nghe nói vậy, không khỏi bất ngờ.
Dĩ nhiên ông ấy không hy vọng Triệu Khương Lan sẽ bị gả đến Vinh Dương, nhưng ông ấy vẫn cảm thấy có chút bất thường.