Chương
Triệu An Linh ngượng ngùng nghiêng mặt quay ra chỗ khác cười trộm, ngay cả lỗ tại cũng đỏ bừng lên.
Bởi vì chuyện của công chúa Nhã Lan, Triệu Khương Lan chỉ nói cho Thích phu nhân và Triệu Đường.
Vậy nên Thích phu nhân có chút lo lắng hỏi Triệu Đường: “Chúng ta có cần nói cho An Linh một tiếng hay không?”
Triệu Đường suy nghĩ, cuối cùng vẫn lắc đầu.
“Chuyện nàng càng ít người biết càng tốt, chờ sau khi đuổi xong đám người Vinh Dương kia đi chúng ta nói cho An Linh nghe cũng không muộn. Nếu không, quan hệ giữa An Linh và Nghiêm Chính vô cùng thân mật, chẳng may nói lộ ra… tuy nói Nghiêm Chính đáng tin cậy, nhưng dù sao thì việc này rất lớn, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.
Thích phu nhân lập tức gật đầu: “Được rồi.”
Hai ngày sau, Triệu Khương Lan vẫn ngồi đợi trong Thần Vương phủ, không ra khỏi cửa nửa bước. Bởi vì ăn tết, triều đình hưu mộc, không cần phải vào triều.
Mộ Dung Bắc Uyên ở lại Thần Vương phủ chăm sóc cho Triệu Khương Lan, nửa bước không rời.
Lúc này trong cung cũng bắt đầu âm thầm sắp xếp.
Chiêu Vũ Đế cho người vào trong nhà giam dẫn ra một nữ tù phạm tội tử hình đi vào trong cung, cho nàng ta mặc bộ quần áo hoa mỹ của công chúa Nhã Lan.
Nhân lúc trời tối bốn phía xung quanh đều vắng lặng, lập tức sai người lén lút đầy nữ tù này vào trong giếng nước.
Chờ đến lúc trời sáng, hạ nhân của điện Phương Niên vội vàng vào bẩm báo, nói rằng không tìm thấy công chúa Nhã Lan.
Trong cung này, không ít người đều biết người đã được đón về lúc trước chính là Triệu Khương Lan. Dù sao thì Hoàng thượng luôn cứ muốn gả công chúa Nhã Lan đi, nhưng không thể nào lại gả đi một cô công chúa giả
Mà Chiêu Vũ Đế và Viên Hoàng hậu đều thể hiện ra là vô cùng ngạc nhiên.
Nhất là Chiêu Vũ đế, hắn ta sai người đi tìm kiếm trong cung một lúc lâu.
Thậm chí còn để Ngự Lâm quân trong kinh thành tuần tra bốn phía, ra lệnh nhất định phải tìm được bóng dáng của công chúa Nhã Lan.
Bởi vì hành động rất rầm rộ, nên nhanh chóng truyền đến tại của sứ thần Vinh Dương.
Đối phương vội vàng vào cung hỏi thăm, vừa nhìn thấy Chiêu Vũ đế đã nói: “Hoàng Thượng, nghe nói không tìm thấy công chúa Nhã Lan, chuyện này có phải là thật hay không?”
Vẻ mặt Chiêu Vũ để rất khó nhìn: “Không ngờ các ngươi cũng đã biết. Đáng ra trẫm còn tính sai người lén lút tìm được công chúa về, nhưng bây giờ đã tìm liên tiếp hai ngày rồi vẫn không thấy tăm hơi, cũng không rõ công chúa đã đi nơi nào rồi. Thật sự không dám giấu, trước đây con bé có ý không muốn đi Vinh Dương, nói không chừng nói đã lén lút trốn đi.
Nhóm sứ thần vừa nghe thấy những lời này, họ không thể ngồi yên được.
Chiêu Vũ để áy náy nói: “Cho dù như thế nào, trách nhiệm trong chuyện này đều thuộc về Thịnh Khang. Trẫm nhất định sẽ đốc thúc tất cả mọi người nhanh chóng tìm ra công chúa, cho các ngươi một câu trả lời thoả đáng” Kết quả là hai ngày sau đột nhiên có người nói, ở giếng nước trong cung dường như toả ra một mùi hôi thối kỳ quái, có gì đó không đúng.
Đại nội tổng quản lập tức sai người hút cạn giếng nước, phát hiện ra dưới đó có một thi thể nữ nhân.