Chương
Chờ sau khi vớt thi thể nữ kia lên mới nhận ra mặt mũi của nữ nhân này đã bị ngâm nước thành mục nát.
Cả khuôn mặt vừa sưng vừa to, tròng mắt phình ra làm cho hốc mắt sắp nứt.
Không ít người sau khi nhìn thấy cảnh tượng này không nhịn được mà nôn ra, cũng có người nôn không ra.
Nhưng quần áo trên người nữ nhân này vẫn còn lành lặn không chút tổn hại. Tập trung nhìn kỹ thì rõ ràng chính là quần áo của công chúa Nhã Lan!
Chuyện này dọa sợ đảm cung nhân bên cạnh.
Bọn họ nhanh chúng bẩm báo cho Viên Hoàng hậu và Chiêu Vũ đế
Sau khi liên tiếp xác nhận quần áo của người chết, đảm hạ nhân trong điện Phương Niên đều cho ra một kết luận, không thể nghi ngờ đây chính là công chúa Nhã Lan.
Nha hoàn phục vụ bên cạnh công chúa Nhã Lan giàn giua nước mắt: “Mấy ngày này hình như tinh thần của công chúa luôn bất ổn, cả đêm ngủ không ngon, có một vài hôm còn bị mộng du. Sau khi nàng ngủ say, thỉnh thoảng sẽ đột ngột đứng dậy, đi lại xung quanh sân. Nô tỳ muốn theo hầu bên cạnh người nhưng hết lần này đến lần khác công chúa đều không cho, nói chỉ muốn ở một mình. Vậy nên nó tỷ nghi ngờ, rất có thể sau khi công chúa ngủ say lại tái phát chứng mộng du, một mình đi ra bên ngoài. Bên cạnh người không ai nhìn thấy, nên nàng mới chết đuổi dưới giếng nước.”
Những lí do trốn tránh trách nhiệm này đã được chuẩn bị tốt từ trước.
Nhưng rất nhanh sau đó trong cung đều lan truyền tin đồn này, nhiều người bàn tán, đương nhiên cũng coi thành thật.
Chiêu Vũ Đế ra chiếu chỉ mời sứ thần Vinh Dương vào trong cung: “Chư vị, lúc đầu trẫm một lòng muốn gả công chúa đến Vinh Dương, mong muốn thúc đẩy mối quan hệ giữa hai nước thân mật hơn một chút nữa. Nhưng không ngờ lại đột nhiên xuất hiện biến cố này. Công chúa vẫn luôn có triệu chứng của bệnh mộng du, nhưng lúc trước không rõ ràng, đám hạ nhân bên cạnh cũng không nói gì. Cho đến khi công chúa mất tích, bọn chúng mới nghi ngờ có phải con bé đã mất tích do chứng mộng du không. Bây giờ lại vớt được một thi thể nữ ra từ trong giếng, sau khi xác nhận thì đúng là công chúa Nhã Lan. Thi thể này đã bị nát đến không còn nguyên vẹn. Tình trạng thi thể cho dù là ai nhìn thấy cũng không đành lòng nhìn nhiều thêm một cái. Từ đây, chuyện hoà thân chỉ đành như thế thôi!” Nghe thấy Chiêu Vũ Đế nói như vậy, nhóm sứ thần Vinh Dương giật mình kêu lên.
“Phải làm sao mới được đây. Vinh Dương đã chuẩn bị chu đáo chuyện cưới dâu từ lâu. Bệ hạ của chúng ta cũng rất chờ mong, chờ đã lâu rồi. Bây giờ quý quốc lại thông báo như này, công chúa Nhã Lan đột ngột qua đời. Chuyện này chúng tôi biết ăn nói sao với bệ hạ chứ?”
Một vị quan của lễ bộ tiến lên một bước nói: “Công chúa đột ngột rời đi chính là một tổn thất lớn của Thịnh Khang. Đừng nói là các người, ngay cả Hoàng thượng cũng đau thương khôn nguôi, hoàng hậu khóc thương đến mức gần mất đi. Tình hình trước mắt này ai cũng không muốn tiếp nhận, nhưng lại đột ngột xảy ra, khiến cho người ta không có chuẩn bị. Ngoại trừ việc huỷ bỏ hôn ước, chúng ta cũng không còn cách nào khác. Còn về phần sinh lễ Vinh Dương đã chuẩn bị kia, Thịnh Khang sẽ trả lại đầy đủ. Còn nữa, xin các vị sau khi quay về Vinh Dương hãy khuyên nhủ bệ hạ của các vị thật tốt, xin bớt đau buồn, đừng để người bị thương quá lâu.”
Nhóm sứ thần kia sao có thể dễ dàng tin tưởng chuyện này, luôn cảm thấy trong đó có gì đó mờ ám. Vị quan lễ bộ cũng rất nghiêm túc, thẳng thừng dẫn người đi đến nơi đặt thi thể kia.
Sau khi lật tấm vải che lên, nhìn thấy thi thể bị thối nát đến mức không còn nhìn ra hình gì, rất nhiều người đều cảm thấy buồn nôn, không dám nhìn thêm lần thứ hai.
Hơn nữa quần áo của nữ tử này vô cùng hoa mỹ, nếu nói là cung nữ bình thường thì lại không thể nào.
Chẳng lẽ đúng thật như bọn họ nói, đây chính là công chúa Nhã Lan sao?
Chuyện đi đến nước này, người Vinh Dương cho dù có tức giận đi nữa cũng không làm được gì. Bọn hắn tuyệt đối không thể đem thi thể này về giao nộp được.
Nhưng không thể làm gì khác chỉ có thể rời đi như vậy. Bọn họ lại lo lắng đến chuyện sau khi quay về Vinh Dương sẽ bị Lý Mặc phạt nặng.
Cho nên sứ thần liền nhắc nhở Thịnh Khang nhanh chóng tìm ra được chân tướng, ít nhất cũng phải xác định công chúa đúng thật là bởi vì mộng du mà bất hạnh rơi xuống giếng, hay là có người cố ý giết nàng.
Nhân lúc bọn họ còn thời gian ở lại Kinh Thành, Thần Vương phủ lại truyền ra tin tức, nói là Vương phi đột nhiên sinh bệnh nặng, không kịp chữa trị mà qua đời.
Kể từ đây, toàn bộ Kinh Thành đều chấn động.
Hai vị nữ tử này, đều là những nữ nhân có thân phận được tôn kính nhất.
Một người là công chúa, một người là Vương phi, làm sao lại đều xảy ra chuyện ngoài ý muốn vậy?
Sứ thần của Vinh Dương cũng cảm thấy rất đỗi kinh ngạc, thậm chí có người không nhịn được mà nghĩ rằng, trong chuyện này có phải có yêu ma quấy phá hay không? Không biết là ai trong Kinh thành đã nghe được mấy lời đồn đại nhảm nhí. Có người nói, sở dĩ công chúa Nhã Lan chết đột ngột là do trước đó đã phạm vào điều cấm kị của vị Hoàng hậu nương nương Lý Hân kia.
Ai cũng biết, lúc trước vị hoàng hậu kia chính là đệ nhất Vu y.