Chương
Hoa quỷ phi nhìn vết thương của Mộ Dung Bắc Uyên, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa lên một chút.
“Không được, vết thương này nhất định phải nhanh chóng xử lý. Chẳng may bị nhiễm trùng sẽ không tốt. Bốn cung biết thái y sẽ không dám đến, vậy nên đã sai người mang đến một chút nước thuốc để xử lý, còn có thuốc cao bội làm dịu vết thương. Đến đây, trước tiên cởi quần áo ra đã, mẫu phi bôi thuốc cho con.”
Hàn từ chối: “Không cần phải làm phiền người đâu, chỉ là chút vết thương ngoài da thôi. Sau khi quay về con rửa sạch là được.”
“Nghe lời, đừng tưởng mình là người đao thương không làm gì được. Bị thương nặng như vậy, chẳng lẽ con định để lúc quay về Vương phủ đề Triệu Khương Lan nhìn thấy sao, rồi trong lòng con bé sẽ tốt hơn à?”
Nghe thấy Hoa quý phi nói như vậy, Mộ Dung Bắc Uyên không từ chối nữa, để mặc bà ấy cởi áo trong của mình ra.
Lúc cởi ra tốn chút sức lực, bởi vì vết thương sinh và vải áo dính vào với nhau, Mộ Dung Bắc Uyên không nhìn được mà hít vào một hơi khi lạnh.
Hoa quý phi nhìn thấy cảnh này, cuối cùng cũng không ngăn nổi nước mắt nữa, vươn tay dùng sức lau đi nước mát.
“Không ngờ phụ hoàng của con lại nhẫn tâm như vậy. Tốt xấu gì con cũng là con của ông ấy, sao ông ấy có thể ra tay ác độc như vậy! Không sợ đánh con đến mức xảy ra bất trắc gì, ta sẽ liều mạng với ông ấy sao!”
Lúc đầu trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên có hơi khó chịu, nhưng khi nghe bà ấy nói như vậy xong thì có chút buồn cười.
“Chuyện này thật sự là con không nghĩ đến cảm nhận của phụ hoàng, cũng khóc trách phụ hoàng lại tức giận. May mắn có thể giữ Vương phi lai, coi như để phụ hoàng ra sức đánh một trận cũng xem như là đáng giá!”
“Chuyện này vốn dĩ con không hề sai. Chẳng lẽ thân là trượng phu mà muốn con trơ mắt chắp hai tay dâng thê tử của mình cho nhường khác sao? Lúc trước ta vẫn luôn không đồng ý nhưng hết lần này đến lần khác phụ hoàng của con vẫn tuôn ra một đống lời ngụy biện. Nói với ta cái gì mà giang sơn xã tắc, đại nghĩa báo quốc. Quả thật là buồn cười! Nếu như có nam nhân khác muốn cướp ta đi, ta xem ông ấy có dám từ bỏ chắp hai tay nhường cho không? Nếu như ông ấy bỏ được, ngày mai ta liền xách đạo hòa ly với ông ấy.”
Lúc đầu Mộ Dung Bắc Uyên không ngăn được ý cười, sau đó lại cảm thấy rất cảm động.
Hắn nhẹ nhàng tựa lên người Hoa quý phi: “Vậy nên là mẫu phi, người cũng cảm thấy nhi thần làm rất đúng, không trách nhi thần đúng không?”
“Đấy là đương nhiên! Chuyện như thế đặt vào vị trí của bất kỳ nam nhân có tình có nghĩa nào thì họ đều sẽ dùng hết sức giữ lấy thê tử của mình, làm gì có chuyện để người khác cướp đi chứ?”
Bà nhìn vào bài vị của tổ tiên rồi nói: “Hôm nay đứng trước mặt liệt tổ liệt tông, bổn cung không hề hối hận về những lời này. Con của ta không làm gì sai, nếu các người muốn trách vậy thì nên trách vị hoàng đế quái đản của Vinh Dương kia. Dựa vào cái gì mà hắn ta rút dao cướp tình, dựa vào cái gì mà chúng ta phải nhường nhịn hết lần này đến lần khác. Trên đời này còn có đạo lý hay không vậy?”
Nghe bà nói thành như vậy, chút buồn phiền trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên đã tan thành mây khói, ngay cả chút bứt rứt cuối cùng cũng biến mất không còn sót lại chút gì.
“Cảm ơn người, mẫu phi. Cảm ơn người vẫn luôn đứng phía sau ủng hộ con.”
Hoa quý phi hít sâu một tiếng, nhẹ nhàng vươn tay giúp hắn bồi cao thuốc lên.
“Con và Khương Lan đúng là một đôi uyên ương số khổ. Đi trên đoạn đường này, bổn cung đã nhìn thấy hai đứa trải qua nhiều khó khăn trắc trở như vậy. Vốn dĩ nghĩ rằng khi bệnh của con được chữa khỏi vậy thì các con khổ tận cũng đến ngày cam lai, ở cùng với nhau thật tốt. Ai mà ngờ một lớp vừa san bằng, lại có một lớp khác đùn lên”
“Có những lúc nhi thần cũng tự hỏi sao lại long đong như vậy. Con chỉ muốn ở bên cạnh một người mà thôi, tại sao lại khó như vậy. Ông trời cho chúng con nhiều cuộc kiểm tra và mấy hoàn cảnh khốn cùng như vậy là cố ý sao?”
“Nhưng mà bây giờ con đã nghĩ thông rồi. Có lẽ bởi vì con đã gặp được nữ nhân tốt nhất trên đời này, nàng ấy cho con tình yêu chân thành và quý giá nhất. Vậy thì con cũng cần phải có đầy đủ can đảm, mới có thể xứng với tình yêu như vậy. Trên đời này có những lúc đều rất công bằng. Nếu như nó đã cho con kết quả tốt nhất, quá trình có vất vả một chút thì có sao đâu chứ.”
Hoa quý phi cười khẽ: “Con đấy, tự khai sáng cho chính mình. Nhưng mà con có thể nghĩ được như vậy, trong lòng mẫu phi cũng cảm thấy an ủi. Cho đến bây giờ, mẫu phi chưa bao giờ giúp con, luôn nghĩ rằng mấy chuyện hỗn loạn thế này đã để cho con phiền lòng rồi, vậy nên ta không muốn dính vào bất cứ chuyện gì phiền phức, cũng không mong con sau này có thể trở thành thái tử hay là ngồi vào hoàng vị. Nhưng mà ta không ngờ rừng, một người vô dục vô cầu như con, phiền phức cũng sẽ tự mình tìm đến cửa. Vậy nên sau này, ta sẽ cố hết sức để bảo vệ con, không để con một mình nữa.”