Chương
“Người không cần phải cố gắng làm gì cả. Con thấy như bây giờ đã rất tốt rồi. Giống như người nói, đối với quyền thế kia con không hứng thú, điều mong mỏi chẳng qua chỉ là có thể cùng với Vương phi yên bình trôi qua thời gian của chúng con. Nhưng tương lai sẽ xảy ra chuyện gì không ai nói trước được, đi một bước tính một bước vậy.
Đợi xử lý xong vết thương, Hoa quý phi lại giúp hắn mặc quần áo vào.
Bà nhìn xung quanh một lượt: “Không được, con không thể quỳ mãi như thế, đi đến điện của mẫu phi nghỉ ngơi một đêm rồi quay về đi.
Mộ Dung Bắc Uyên khó xử từ chối: “Không được đâu. Phụ hoàng đối xử với con như vậy là đã khai ân rồi. Hành động lúc trước của con đã chạm vào giới hạn cuối cùng của ông ấy. Nếu như đêm nay còn không quỳ, chỗ phụ hoàng con thực sự không còn mặt mũi nào mà đối diện.”
Nhìn thấy thái độ cố chấp của hần, Hoa quý phi cũng không khuyên nhủ nữa, lập tức sai người cầm quần áo dày dặn đến để hàn mặc vào.
“Đằng sau con còn bị thương, sao có thể mặc quần áo mỏng manh quỳ ở đây. Đến đây, con quỳ lên tầm năm này mặc dày một chút, chỉ ít thì đừng để cảm lạnh Con cảm lạnh thì không sao, nhưng nhìn sang người con yêu nhất Triệu Khương Lan xem, sau khi con bé bị bệnh, người đau lòng không phải là con sao.”
Mộ Dung Bắc Uyên nở nụ cười: “Vậy được, nhi thần sẽ không phụ ý tốt của mẫu phi nữa.”
Chờ đến khi trời sáng, Mộ Dung Bắc Uyên đã quay về Vương phủ.
Triệu Khương Lan ở Vương phủ đợi một đêm. Mặc dù lúc trước Mộ Dung Bắc Uyên đã để cho người để lại lời nhắn trong Thần Vương phủ
Thế nhưng Triệu Khương Lan biết hắn đi gặp Chiêu Vũ đế. Cũng biết bây giờ người Vinh Dương đã đi rồi, Chiêu Vũ để nhất định sẽ tính toán với hắn.
Nhìn thấy hắn cả đêm chưa về, sao lòng nàng có thể yên ổn được? Mãi mới chờ được đến lúc Mộ Dung Bắc Uyên quay về, nàng không dám tuỳ tiện lộ mặt ra bên ngoài, tránh cho bị người khác nhìn thấy.
Dù sao thì cũng đã tuyên bố ra bên ngoài là Thần Vương phi đã qua đời, linh đường vẫn còn chưa dẹp bỏ. Mộ Dung Bắc Uyên nhìn thấy dáng vẻ của nàng liền biết là Triệu Khương Lan cả đêm không ngủ.
Lòng hẳn đau đớn nhìn Triệu Khương Lan: “Không phải ta đã cho người báo tin cho nàng sao. Sao nàng vẫn không ngoan ngoãn đi ngủ vậy?”
“Chàng còn dám nói sao. Nếu đổi lại là ta đi một đêm không về, chàng ngủ được sao! Sao rồi? Phụ hoàng có nói gì hay không.”
“Ta đã nói cho ông ấy biết chuyện đã thu hồi được lô bạc của Liên Tư Thành kia rồi. Bây giờ ông ấy đã yên tâm, nhưng cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ta, vậy nên đã đánh ta một trận. Nhưng mà nàng cũng đừng buồn, nhìn thái độ của phụ hoàng, chuyện này ông ấy đã bỏ qua rồi chưa từng so đo ít nhiều với ta. Thậm chí còn không thu hồi lại chức vụ trong quân đội của ta”
“Đánh chàng một trận sao, đánh chỗ nào?”
Mộ Dung Bắc Uyên hơi tránh né, Triệu Khương Lan lập tức giữ tay hằn lại.
“Nhanh đưa ta xem một chút.
“Không có gì đâu, chỉ là đánh vài roi thôi. Đừng lo lắng, nàng nhìn ta bây giờ không phải đang đi lại như gió đẩy sao”