Chương
Lúc này tỷ tỷ nàng ấy vừa mới qua đời, Mộ Dung Bắc Uyên kia đã thành kiểu người đi đã mất tình mất nghĩa sao?
Vậy nên nàng ấy bảo Chu khiết tìm Mộ Dung Bắc Uyên ra đây, dự tính muốn thay Triệu Khương Lan đòi lại công bang!
Mộ Dung Bắc Uyên mới đổi thuốc xong tiện tay thay một bộ quần áo.
Hãn vừa lộ diện, Triệu An Linh nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp gọn gàng của hắn thì càng tức giận đến độ không có chỗ xả ra.
“Mộ Dung Bắc Uyên, cuối cùng chuyện này là như thế nào! Vi sao tỷ tỷ của ta đột nhiên qua đời. Cuối cùng thì người đã chăm sóc tỷ ấy thế nào hả? Tỷ ấy cũng là đại phu, chẳng lẽ bản thân đổ bệnh mà cũng không biết sao?”
Triệu An Linh liên tiếp chất vấn đến mức khàn cả giọng.
Mộ Dung Bắc Uyên vừa muốn mở miệng, Triệu An Linh đã chỉ vào quần áo của hắn rồi nói: “Người mặc một bộ quần áo màu xanh nước biển là tính làm chuyện gì hả? Đây là tang thể tử ngươi, ngay cả một bộ quần áo trắng người cũng không muốn mặc vì tỷ ấy sao, dưới suối vàng Triệu Khương Lan chắc chắn sẽ thất vọng đau khổ vì người không ngờ trước mặt người ta thì là Thần Vương điện hạ thích làm ra vẻ thâm tình, còn sau lưng thì lại có ý chỉ sắt đá như vậy.”
Nói ra những lời này, Triệu An Linh thật sự hận không thế đem mấy chữ nam nhân cặn bã khắc lên mặt người này.
Lần đầu tiên trong đời Mộ Dung Bắc Uyên bị mắng thể này, chỉ thẳng vào mặt mà mắng, vậy nên thoáng có chút xấu hổ.
Triệu An Linh dùng sức lau nước mắt. Chờ đến khi khóc mệt rồi mới nhìn hắn với hai mắt đãm lệ “Ngươi nói một hai câu đi xem nào!”
“An Linh, ra đây nói chuyện một lát.”
“Vì sao không thể nói ở đây, có phải người đang chột dạ hay không? Cuối cùng Triệu Khương Lan chết như thế nào, người mau nói rõ ràng đi!”
Triệu Khương Lan không yên tâm, đeo mạng che mặt lên lén lút chạy đến đằng trước nghe trộm.
Nghe thấy Triệu An Linh nói, đầu tiên là cười mãi không không ngừng.
Nhưng sau đó thấy Triệu An Linh khóc lóc thương tâm như vậy, nàng cũng thấy đau lòng và cảm động theo.
Đồ ngốc này nhất định là rất khó chịu đây mà.
Mộ Dung Bắc Uyên đành phải hạ thấp giọng xuống nói với nàng: “Thật sự là hiểu lầm. Tỷ tỷ của muội vẫn tốt, đi theo ta, ta dẫn muội đi ra đằng sau gặp nàng ấy
Triệu An Linh trợn tròn mắt, mang theo khuôn mặt mù mờ đi theo Mộ Dung Bắc Uyên đến viện sau.
Vừa đi đến của Tịch Chiếu các, nàng liền bị Triệu Khương Lan kéo vào trong ngực.
Triệu An Linh không dám tin nhìn nàng, đưa tay sờ sở mặt Triệu Khương Lan: Tỷ, còn sống sao?”
“Ừ, còn sống sờ sờ đây này.
“Vậy người chết là ai?”
“Người chết là Thần Vương phi, cũng là công chúa Nhã Lan. Còn người sống là Triệu Khương Lan.
Nghe đến đây, Triệu An Linh đột nhiên hiểu ra.
“Bởi vì tỷ không muốn hoà thân nên nàng mới nghĩ ra chiêu này, bởi như vậy sẽ không cần phải gả đi.”
Triệu Khương Lan gật đầu: “Đúng vậy, đây cũng là ý của phụ hoàng. Nếu không tuỳ tiên từ chối Vinh Dương sẽ khiến đầu rơi máu chảy. Chẳng may Vinh Dương tức giận, đối với Thịnh Khang mà nói là trăm hại không có chút lợi nào. Chỉ có khiến công chúa Nhã Lan chết thì mới giải quyết được gốc rễ vấn đề.
Triệu An Linh lúc khóc lúc cười: “Quá tốt rồi, tỷ không chết thật sự là quả tốt rồi.”
Triệu Khương Lan vừa muốn cười theo, Triệu An Linh đã kịp thời phản ứng lại, mạnh mẽ bóp nàng một cái.
“Tỷ được lắm! Chuyện lớn như này mà không nói cho ta biết trước. Phụ thân và Thích phu nhân có phải đều biết đúng không, trách không được ta nhìn bọn họ có gì đó xông đúng. Hoá ra người bị giấu giếm chỉ có ta!”
“Ta sai rồi. Ta tưởng bọn họ sẽ nói cho muội biết mà.”
Triệu An Linh tức muốn chết, chỉ vào mắt mình: “Tỷ xem ta đã khóc thành dáng vẻ gì rồi này, mí mắt cũng sưng lên rồi. Mới lúc nãy trên đường đến đây lòng đau ruột thắt, cuối cùng tỷ nói với ta mọi chuyện đều là giả. Đúng là lãng phí tình cảm của ta mà!”
Triệu Khương Lan không nhịn được cười to, bị Triệu An Linh đám một cái “Còn dám cười, tỷ là cái đồ không có lương tăm. Sau này ta mà còn rơi một giọt nước mắt nào cho tỷ ta không phải tên là Triệu An Linh.”