Chương
Triệu Khương Lan mím môi, sải bước đi vào.
Triệu Thanh Nghi nghe thấy tiếng động lập từ đứng dậy: “Vương, Vương Phi.”
“Triệu Thanh Nghi, ngươi nói xem ngươi có lạ lùng hay không. Lúc trước không có ai muốn người ở lại Vương phủ, là người kiên trì muốn ở lại. Rõ ràng ta đã nói, nếu người nhất định muốn ở lại vậy thì phải biết tuân thủ quy tắc ở đây. Bây giờ Vương phủ đều giới nghiêm toàn bộ. Đây là thời kỳ đặc biệt, ta hi vọng không có người tùy ý ra vào. Lúc này người tùy tiện rời khỏi vương phủ sẽ chỉ là bất lợi cho chúng ta. Bồn cung nghĩ Chu quản gia đã nói với người những đạo lý này rồi, vì sao ngươi lại không chịu nghe?”
Triệu Thanh Nghi tủi thân nhìn nàng.
“Nhưng mà Vương phi, ta thật sự rất muốn về hà xem một chút. Đã lâu rồi ta chưa gặp người thân. Coi như trước đây ta với bọn họ có chút hiểu lầm, nhưng cũng đã giải thích rõ ràng rồi, bỏ qua những hiềm khích lúc trước. Nếu không ta chỉ có một mình cô đơn lẻ loi mãi mãi đợi trong Vương phủ này. Ta luôn có cảm giác mình giống như bị cả thế giới vứt bỏ vậy. Ta thật sự không chịu nổi. Van xin người hãy thương xót ta, cho ta quay về đi. Ta cam đoan sẽ nhanh chóng trở lại đây, tuyệt đối không rước thêm phiền phức cho người, cũng sẽ không nói ra những lời không nên nói.”
“Nếu như là để bái tế cha mẹ ngươi, ngươi có thể tìm một góc tự làm lễ tế bái, chưa hẳn là nhất định phải đi đến trước mặt mộ phần của họ. Đoạn đường này xa xôi khúc khuỷu, cũng không an toàn. Huống hồ gì đây là thời kỳ quan trọng. Người luôn ở trong phủ nên không biết bây giờ bên ngoài đã truyền tai nhau công chúa Nhã Lan và Thần Vương phi cùng qua đời. Mà khi người từ quê đến đây lại lấy tên tuổi là Thần Vương phi. Coi như người ngoài không biết nhưng cữu cữu, cữu mẫu và biểu tỷ của người đều biết. Chẳng may bọn họ nói lộ ra, trắng trợn tuyên bố ra bên ngoài vậy thì chắc chắn cả bổn cung và vương gia đều chuốc lấy phiền phức. Vậy nên tạm thời ngươi khôi thể đi được.” Triệu Thanh Nghi nghe xong những lời này, trên mặt lộ ra vẻ lạc lõng.
Triệu Khương Lan nhíu mày: “Nếu ngươi thật sự cảm thấy quá cô đơn thì có thể trò chuyện với bọn hạ trong phủ, tìm thêm mấy người nữa nói chuyện phiếm. Hơn nữa, không phải chỉ một mình ngươi không ra ngoài được mà cả bổn cung cũng phải ở vương phủ chờ đợi trong khoảng thời gian này. Nhưng mà sẽ không phải mãi mãi, mấy tháng nữa chờ kinh thành xảy ra những chuyện khác thì dân chúng sẽ quên mất những chuyện lúc trước, không để ở trong lòng nữa. Đến lúc đó chúng ta có thể ra vào tự nhiên bình thường
Nghe thấy nàng nói như vậy, Triệu Thanh Nghị đành phải khẽ gật đầu: “Vậy được rồi, nếu như thế này đổi lấy an toàn cho người và điện hạ, vậy thì ta cũng không tuỳ hứng nữa.”
Thấy nàng thế này coi như biết điều, Triệu Khương Lan mới nở nụ cười, “Đúng rồi, nếu người muốn cái gì, hoặc là thiếu cái gì có thể mới với Chu quản gia. Bên trong Vương phủ thiếu gì thì thiếu nhưng cho phái ăn mặc chắn chắn sẽ không thiếu của ngươi.”
Triệu Thanh Nghi nghe xong những lời này, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng ghen ghét.
Nói là chi phí ăn mặc không ít, nhưng trên thực tế, những thứ cho nàng ta và những thứ cho Triệu Khương Lan chẳng thể so sánh cùng đẳng cấp với nhau!
Dựa vào cái gì tất cả mọi thứ của Triệu Khương Lan đều là đồ tốt nhất, nhưng đến chỗ nàng ta thì chẳng khác gì so với nhóm hạ nhân kia cả.
Tất cả tức giận này hết lần này đến lần khác nàng ta không có chỗ xả ra, chỉ có thể chịu đựng tức giận nói: “Đa tạ Vương phi thương cảm. Chỗ này rất tốt, ta không cần gì cả. Nhưng mà, nếu ta không ra bên ngoài được vậy thì không biết có thể đưa một hòm lễ vật đến quê nhà của ta, chia có họ hàng mỗi người một phần, cũng có thể xem như là chút tâm ý. Như vậy, không chừng mợ ta sẽ vui vẻ giúp ta bái tế cha mẹ. Cái này cũng là gián tiếp thay ta thực hiện chữ hiếu.”
Yêu cầu này của Triệu Thanh Nghi không quá đáng, Triệu Khương Lan nghe xong thì gật đầu.
“Có thể, tự ngươi chọn một chút, nếu như không đủ có thể bảo người trong Vương phủ giúp người mua thêm. Vậy thì quá tốt rồi!”
Triệu Thanh Nghi nghe xong, chỉ chỉ vào cái rương sau lưng: “Ta đã chuẩn bị gần xong rồi, bây giờ chỉ cần mời người đến giúp ta khiêng ra ngoài thôi. Nhưng mà không cần làm phiên Vương phủ cử người đưa đồ đến nhà ta. Trước đây ta cũng hay gửi đồ về nhà, đi tìm chỗ vận chuyển quen biết rồi nhờ bọn họ gửi đi là được. Ta sẽ bảo nha hoàn tự đi tìm người.”
“Được, những chuyện này ngươi cứ sắp xếp, chỉ cần ngươi không ra khỏi phủ là được. Triệu Khương Lan chuẩn bị đứng dậy trở về, nhưng Triệu Thanh Nghi dường như nghĩ đến gì đó, lại gọi nàng lại.
“À, Vương phi, ta có vài lời muốn nói riêng với người, có được không? Có thể bảo đảm hạ nhân lui xuống trước không?”
Thật ra Triệu Khương Lan không thích ở riêng với Triệu Thanh Nghi. Nhưng mà Triệu Thanh Nghi cũng xem như là một người đáng thương.
Là do nàng ta ở trong Vương phủ không có nơi nương tựa, nói không chừng có một ít chuyện riêng không muốn để cho người ngoài biết.
Hơn nữa, nơi đây cũng là Thần Vương phủ, không có bất kỳ nguy hiểm gì cả.