Chương
Hô hấp của Chu Khiết ngừng lại: “Đã xác định rồi sao, sao lại xảy ra chuyện này?”
Vẻ mặt hắn ta phức tạp nhìn về phía Triệu Thanh Nghi: “Triệu cô nương, ngài có thể nói lại cẩn thận một chú không. Dù sao thì ngài cũng là người cuối cùng gặp được Vương phi.”
“Nhưng ta thật sự không nhớ ra dáng vẻ của người đã gọi Vương phi đi”
Vẻ mặt Triệu Thanh Nghi áy náy: “Thật sự xin lỗi, nếu như ta lưu ý hơn một chút thì tốt rồi. Điều quan trọng trước mắt là chúng ta hãy đi tìm khắp nơi xem. Chẳng may Vương phi không cẩn thận vấp ngã ở chỗ nào đó, cũng có khả năng không đứng dậy được. Trong phủ lớn như vậy, đừng bỏ qua bất cứ ngóc ngách nào!”
Chu Kiết đành phải dặn dò đảm thị vệ và nhóm nha hoàn để bọn họ đi tình cho cẩn thận, bằng mọi cách phải tìm được Triệu Khương Lan.
Sắc trời đã sắp muộn, Mộ Dung Bắc Uyên mới trở về phủ từ trong đống công vụ bận rộn.
Hắc vừa vào cửa đã cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Sắc mặt nhóm hạ nhân trong phủ đều vội vàng, giống như xảy ra chuyện lớn gì đó.
Mộ Dung Bắc Uyên không khỏi tái mặt: “Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao các ngươi ai ai cũng gấp gáp như vậy, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra!”
Chu Khiết thấy vậy lập tức vội vàng bước lên báo cáo cho Mộ Dung Bắc Uyên: “Điện hạ, không xong rồi, không tìm thấy Vương phi
Mộ Dung Bắc Uyên bỗng nhiên mở to mắt: “Ngươi nói cái gì? Không thấy ai?”
“Vương Phi, là không tìm thấy Vương phi!”
Mộ Dung Bắc Uyên lập tức nắm lấy cánh tay của hắn ta: “Nói cho rõ ràng, không phải Vương phi vẫn luôn ở trong phủ không đi đâu sao. Sao lại mất tích được? Hôm nay nàng ấy đã đi những đâu, gặp những người nào?”
Chú Khiết lắc đầu: “Không có, hôm nay Vương phi không đi đâu hết, vẫn luôn ở trong Vương phủ. Nhưng không biết vì sao lại đột nhiên không tìm thấy người. Thuộc hạ đã bảo bọn hạ nhân tìm hết xung quanh rồi, ngay cả mấy nơi hẻo lánh ngày thường không ai ngó ngàng đến cũng đã cẩn thận xem qua một lần. Tất cả đều không tìm thấy bóng dáng của Vương phi
Mộ Dung Bắc Uyên siết chặt ngón tay, bước nhanh đến Tịch Chiếu Các.
Nhìn thấy bóng dáng của hắn, Tịnh Sở và Mai Hương bỗng nhiên đứng dậy.
Mộ Dung Bắc Uyên thấp giọng hỏi: “Hôm nay hai người các người có chăm sóc cho Vương phi không?” Bụp một cái, Tịnh Sở quỳ xuống dưới đất, khóc lóc kể le.
“Thật sự xin lỗi Điện hạ, hôm nay là nô tỳ ở bên cạnh của Vương phi. Bởi vì Triệu Thanh Nghi cô nương gây chuyện muốn đi về nhà, Vương phi lo lắng nàng ta sẽ xảy ra chuyện nên đã dẫn nô tỳ đến chỗ ở của Triệu cô nương để khuyên nhủ nàng ta không nên ra khỏi phủ.”
“Triệu Thanh Nghi? Có liên quan gì đến nữ nhân kia, sau đó thì sao!”
“Vương phi khuyên bảo Triệu cô nương một hồi, Triệu cô nương cuối cùng cũng đồng ý. Nhưng sau đó nàng ta nói là có mấy chuyện muốn nói riêng với Vương phi, hi vọng hạ nhân có thể tránh mặt. Nô tỳ chỉ rời đi một lát, thật không nhờ lúc quay lại tìm Vương phi đã không thấy bóng dáng của người nữa. Triệu cô nương bảo là có một nha hoàn nào đó vội vàng tìm Vương phi, dẫn Vương phi rời đi, Nhưng từ đó về sau không tìm thấy Vương phi, không ai biết đã xảy ra chuyện gì.”
Bờ môi Mộ Dung Bắc Uyên nhếch lên, trong lòng bất an.
Hắn sải bước đi ra ngoài, đi thẳng đến nơi ở của Triệu Thanh Nghi.
Triệu Thanh Nghi nhìn thấy Mộ Dung Bắc Uyên đến, đầu tiên là mặt mũi tràn đầy vui mừng.
Nghĩ thầm, đã lâu rồi nàng ta không nhìn thấy bóng dáng của Mộ Dung Bắc Uyên.
Ngày thường ở trong phủ, Mộ Dung Bắc Uyên tuyệt đối không đến đây nửa bước.
Nàng ta cũng không dám tuỳ tiện bước lên chọc vào Mộ Dung Bắc Uyên, sợ khiến hắn phiền chán, sẽ chỉ rơi vào kết cục thảm hại hơn.