Chương
Chu Khiết nhớ đến Triệu Thanh Nghi: “Hôm nay Triệu cô nương đúng là có đưa một rương đồ vật ra ngoài, hơn nữa còn để người của tiêu cục mang đi. Có điều là, đồ vật bên trong cải rương đó, thuộc hạ có mở ra kiểm tra, không hề có vấn đề gì. Bên trong đều là quần áo và trang sức, không hề có bóng dáng của Vương phi.
“Ngươi kiểm tra qua? Xác định là không có Vương phi ở trong đó?”
Chu Khiết chắc chắn lắc lắc đầu: “Thật sự không có, nếu như có thì lúc đó thuộc hạ thế nào cũng phải giữ rương lại chất vấn Triệu Thanh Nghi.
“Ngoài rương của nàng ta ra, những cái to khác có không?”
“Cái khác cũng không có, cho nên chắc là loại trừ khả năng này.”
Mộ Dung Bắc Uyên tức đến cực điểm luôn rồi.
“Loại trừ, bây giờ tất cả khả năng đề bị loại trừ rồi, vậy Vương phi đi đầu? Đây là Thần Vương phủ, là nhà của nàng, chẳng lẽ Vương phi ở phủ của mình cũng không thể đảm bảo an toàn được hay sao? Đám thị vệ kia rốt cuộc là làm ăn cái gì không biết, chẳng lẽ bổn vương nuôi một đảm phế vật!”
Chu Khiết rất tự trách: “Chuyện này, thuộc hạ cũng có trách nhiệm. Do thuộc hạ không xử trí được Triệu cô nương, mới nghĩ đến tìm Vương phi cầu cứu. Nếu như không phải thuộc hạ mở miệng cầu xin thì Vương phi cũng sẽ không tự mình đi tìm Triệu Thanh Nghi, nếu như Vương phi không ra khỏi Tịch Chiếu Các thì có lẽ sẽ không xảy ra chuyện.
Mộ Dung Bắc Uyên nặng nề nhắm hai mắt lại: “Bổn vương bây giờ không có tâm trạng tính sổ với ngươi. Ngươi lập tức đi đến Đại Lý Tự một chuyến tìm Nghiêm Chính Nghiêm đại nhân, xin hắn đưa hết cho săn của Đại Lý Tự đến đây. Mũi của đám chó săn đó rất linh, nếu như Vương phi ở trong Kinh Thành thì rất có khả năng bọn chúng sẽ tìm được.
Chu Khiết không dám chậm trễ, đi Đại Lý Tự tìm Nghiêm Chính ngay lập tức. Nghiêm Chính nghe nói xong, trong lòng có chút kinh ngạc.
“Thần Vương phi? Không phải Vương phi bị bệnh qua đời rồi hay sao, sao lại không tìm thấy người rồi, tại sao bổn quan không nghe hiểu người nói gì?”
Tuy Triệu An Linh biết Triệu Khương Lan không có chết nhưng chuyện này không thể để người ngoài biết được.
Cho nên nàng vẫn luôn giữ kín, cho dù là Nghiêm Chính thì nàng cũng không nói sự thật cho hắn biết.
Vì vậy Nghiêm Chính vẫn luôn không biết gì, hắn thật sự cho rằng Triệu Khương Lan không còn ở trên nhân thế nữa.
Lúc này lại nghe thấy Chu Khiết đến đây cầu cứu, nói không tìm thấy Vương phi nữa rồi, muốn mượn chó săn dùng, quả thật hẳn không có rõ ràng.
Chu Khiết chỉ đành nói: “Nghiêm đại nhân, chuyện rất gấp, ta không giải thích nhiều hơn với ngài được. Nếu như ngài bằng lòng đi đến Thần Vương phủ với ta một chuyến, điện hạ sẽ nói sự thật cho ngài biết.”
Nghiêm Chính gật gật đầu, hắn còn đem tất cả cho săn hắn nuôi đi.
Đến Thần Vương phủ, Mộ Dung Bắc Uyên nhìn thấy hắn thì cũng không giấu giếm.
“Chắc ngươi cũng biết, công chúa Nhã Lan chính là Thần Vương phi.
Nghiêm Chính gật đầu: “Chuyện đó hạ quan cũng biết, nhưng bất luận là công chúa hay là Vương phi, không phải đều qua đời hết rồi sao? Bây giờ mất tích là lại là ai?”
“Vương phi không có chết. Đó là kết quả sau khi bổn vương và phụ hoàng thương lượng với nhau, tuyên bố với bên ngoài, công chúa Nhã Lan xảy ra chuyện ngoài ý muốn bị đuối nước, mới thoái thác được chuyện hoà thân với Vinh Dương. Để phòng ngừa chuyện Vĩnh Dương chứ nhìn chằm chằm vào Thần Vương phi không buông, mới nói Vương phi đã qua đời.
Nghiêm Chính bừng tỉnh ngộ ra, chẳng trách hắn cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ.
Thái độ của Triệu gia cũng có chút không được bình thường, thà ra sự thật là như thế này.
Hắn lập tức nói: “Xin điện hạ yên tâm, hạ quan tuyệt đối sẽ không để chuyện này cho người khác biết được, nhất định sẽ giữ kín bí mật”
Mộ Dung Bắc Uyên lấy y phục và đồ vật bên người của Triệu Khương Lan đã chuẩn bị từ trước ra: “Trước mắt, bồn vương không có cách khác. Nơi có thể tìm, bổn vương đều phái người đi tìm rồi nhưng đề không có tung tích của nàng. Chỉ có thể gửi hy vọng vào chó săn của Đại Lý Tự mà thôi, nếu như mũi của bọn chúng đủ linh, có lẽ có thể thông qua mùi mà có thể tìm được Thần Vương phi. Hắn mang những đồ này đến trước mặt lũ chó săn, học dáng vẻ của Triệu Khương Lan trước đây dặn dò: “Xin các ngươi có thể tìm được người này, nàng rất quan trọng đối với ta.”
Tuy hắn biết lời của hắn, đám chó săn này nghe không hiểu.
Nếu hắn có bản lĩnh giao tiếp với động vật như Triệu Khương Lan thì tốt rồi.
Nhớ đến Triệu Khương Lan, Mộ Dung Bắc Uyển rất khó che đi sự lo lắng và đau sót trong tim.
Triệu Khương Lan hễ có chút nguy hiểm gì, hắn cũng không có cách thản nhiên được.
Rất nhanh đám chó săn này đã phân tán ra khắp nơi, bắt đầu lùng bắt ở trong Kinh Thành.