Chương
Triệu Thành Nghi bị doạ cho đến nổi run cầm cập: “Điện hạ, người đừng nói đùa như thế.
“Người cảm thấy ta đang đùa với người sao? Triệu Thanh Nghị, bổn vương nói cho người biết, trên đời này không có một người nữ nhân nào có thể thay thế vị trí của Vương phi cả! Lúc trước, người suýt chút nữa thì thay thế nàng nhưng chỉ là bởi vì lúc đó bổn vương mất đi ký ức, bị các người hợp lực lại lừa ta. Nhưng sau này vĩnh viễn không thể xảy ra chuyện như thế nữa, ngươi vẫn là sớm chết tâm đi!”
Gương mặt của Triệu Khương Nghi tức đến nỗi vặn vẹo, quả thực là không khống chế nổi, dùng sức giậm chân chạy ra ngoài.
Đợi sau khi nàng ta đi ngoài, đầu của Mộ Dung Bắc Uyên đau đến nỗi như muốn nứt ra, thân thể cũng trở nên nhẹ bổng.
Trước mắt hắn nhoáng lên một cái, muốn chống lên bàn đi đến giường.
Nhưng đi được hai bước, người đã nặng nề ngã quỵ xuống.
Người bên ngoài nghe thấy động tĩnh liền vội vàng đi vào: “Điện hạ! Người không sao chứ?”
Bởi vì quá mệt mỏi và mất ngủ nghiêm trọng, còn có mấy ngày gần như không có cái gì bỏ vào bụng, cho dù trước mắt thân thể của Mộ Dung Bắc Uyên có khoẻ hơn nữa thì cũng không chống nổi sự thương tổn như thế.
Dưới áp lực nặng nề, hắn đã hôn mê bất tỉnh.
Giang Dương rất nhanh đã chạy từ bên ngoài vào, sau khi bắt mạch cho Mộ Dung Bắc Uyên xong, hắn ta thở một hơi dài.
“Tuy nói điện hạ là bởi vì quá mệt nhọc nên mới ngất đi, nghỉ ngơi xong thì có thể tỉnh lại nhưng cứ kéo dài như thể thì không phải là cách. Nếu Vương phi không trở lại chỉ sợ điện hạ sẽ duy trì trạng thái ăn không ngon ngủ không yên. Cách duy nhất chúng có thể làm bây giờ là nhanh chóng tìm ra Vương phi
Chu Khiết nhìn bầu trời bên ngoài, trong mắt trần đầy lo lắng.
“Cũng không biết, Vương phi bây giờ đang ở đâu?”
Triệu Khương Lan mơ màng ngủ hết hai ngày hai đêm, khoảng thời gian đó nàng có tỉnh lại một lần, nhưng bởi vì vẫn còn đang trên đường, đối phương lo lắng sau khi nàng tỉnh lại sẽ làm ầm ĩ nên lại đầm nàng một trận nữa.
Cho nên Triệu Khương Lan mới ngủ tiếp.
Lúc này nàng tỉnh dậy mở mắt ra, phát hiện mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
Nàng nằm trên một tấm phản cứng, trên đầu toàn là vải màu trắng.
Đợi đến khi nàng giãy giụa muốn ngồi dậy thì phát hiện bản thân mình không hề có sức lực gì cả.
Cả người giống như bị một cái gì đó nặng nề cản qua
Nàng khó chịu động động vai, nhìn thấy cách bày biện đơn giản trong phòng trên vách tường còn có vết tích bị bong ra từng mảng, giống như một gian phòng đã có từ rất lâu rồi.
Ở đây so với Thần Vương phủ quen thuộc bày biện nguy nga tráng lệ của nàng, kém rất nhiều.
Đây rốt cuộc là chỗ nào?
Triệu Khương Lan dụi dụi khỏe mắt, láng máng nhớ về lúc cuối cùng nàng còn ý thức. Đi gặp Triệu Thanh Nghi, lúc đó Triệu Thanh Nghi nói có lời muốn nói riêng với nàng.
Nhưng Triệu Thanh Nghi vừa mở miệng giống như hạ độc thủ với nàng vậy.
Rồi sau đó, nàng hoàn toàn ngất đi rồi.
Cho nên, tất cả những chuyện này đều là do Triệu Thanh Nghi làm nên?
Triệu Khương Lan trừng lớn mắt, sao có thể như thế được?
Triệu Thanh Nghi chỉ là một nữ nhân sống lâu ở trong Vương phủ, tay trói gà không chặt, bên cạnh cũng không có người có thể dùng.
Chỉ dựa vào một mình nàng ta có thể thần không biết quỷ không hay đưa nàng đi trước mắt nhiều người như thế, đây rõ ràng là không thể nào!