Chương
Giờ này phút này, nhất định Mộ Dung Bắc Uyên đã biết nàng bị mất tích rồi, hắn sẽ ra làm sao đây?
Với phần tình cảm sâu nặng của Mộ Dung Bắc Uyên dành cho nàng, bây giờ nhất định hắn rất đau lòng, rất lo lång.
Triệu Thanh Nghi đáng chết, rốt cuộc nữ nhân đã cấu kết với bên ngoài kiểu gì?
Chuyện này, phần lớn nhà họ Liên không thoát khỏi liên quan.
Cũng không biết rốt cuộc nhà họ Liên muốn làm cái gì, trong khi bọn họ đang chống lại Chiêu Vũ đế, vì sao còn muốn liên lụy tới Thần Vương phủ?
Vì sao lại bắt nàng đi chứ?
Nhớ đến người vừa nãy nói đến Lý Mặc, Triệu Khương Lan suy nghĩ có chút đắm chiêu
Chắc không phải là, bọn họ muốn đem nàng giao đến Vịnh Dương chứ, làm giao dịch với Lý Mặc?
Nhưng thế cũng không đúng!
Cho dù lá gan của nhà họ Liên có lớn hơn nữa thì cũng sẽ không dám ngang nhiên cấu kết với nước đối địch đầu Mục đích của bọn họ rốt cuộc là gì?
Vô số vấn đề bao quanh Triệu Khương Lan quấy rối nàng, nàng chỉ cảm thấy khó chịu không thôi.
Nàng có chút bất lực bưng kín mặt, vừa nhắm mắt thì trong đầu lại hiện ra dáng vẻ của Mộ Dung Bắc Uyên.
Hai ngày trước, bọn họ vẫn còn vành tai tóc mai chạm nhau, giống như một đôi thần tiên quyền lữ
Nhưng mở mắt ra một lần nữa, lại cách biệt rất xa, không có sức xoay chuyển trời đất. khiến người ta không có một chút chuẩn bị nào, lúc trở tay không kịp, bọn họ tàn nhẫn bị tách ra.
Thậm chí, đây là lần bọn họ phải chia ly đúng với ý nghĩa của chia ly trong khoảng thời gian bọn họ ở cùng với nhau lâu như thế.
Cho dù trước kia nàng là công chúa Nhã Lan, không thể danh chính ngôn thuận ở bên Mộ Dung Bắc Uyên, nhưng chí ít là cùng ở trong Kinh Thành, còn có thể gặp mặt thường xuyên.
Trước mắt, nàng đi đâu tìm Mộ Dung Bắc Uyên đây!
Rõ ràng biết trong lòng của Triệu Khương Lan rất lo lắng sốt ruột, mấy người kia lại không nhanh không chậm.
Lại qua hai ngày nữa, cuối cùng bọn họ cũng nói ra mục đích.
Người nam nhân kia lấy một tập giấy viết thư đến “Vương phi, bây giờ người cần làm một việc. Người viết một bức thư gửi cho hoàng đế của Vinh Dương, nói cho hắn biết, ngươi bị người ta giam cầm lại rồi, trên thực tế không có xảy ra ngoài ý muốn bỏ mình, để hắn ta bất luận thế nào cũng phải đi cứu ngươi.”
Triệu Khương Lan không khỏi nhíu chặt lông mày “Ngươi nói cái gì? Sao ta lại phải viết lại thư như thế?”
“Nếu như người không biết thì đừng có trách ta không khách khí, đừng nói là chặt chân chặt tay, nếu như thật sự phải chết thì cũng là do người xui xẻo Triệu Khương Lan ép buộc mình phải giữ bình tĩnh, cân nhắc mục đích của đối phương.
Bây giờ bọn họ muốn để nàng liên lạc với Vinh Dương, nói cho Lý Mặc biết, để Lý Mặc phải đi cứu mình bằng mọi giá.
Thế chẳng phải có nghĩa là Lý Mặc nhất định sẽ chống lại với Thịnh Khang, không chừng sẽ làm ra chuyện gì đó.
Hơn nữa có bức thư cầu cứu này, Vinh Dương lại tạo áp lực với Thịnh Khang một lần nữa thì sẽ có vẻ danh ngôn chính thuận. Đồng nghĩa với việc chiếu cáo thiên hạ là Thịnh Khang lừa dối trước, tự ý giam Hoàng hậu tương lai của Vinh Dương. Đến lúc đó, cho dù là Lý Mặc chủ động phát binh, khơi mào chiến tranh thì cũng hợp lý.
Lúc này Triệu Khương Lan mới ý thức được cục diện thực sự mà họ muốn là gì.
Bây giờ, nếu như bây giờ Lý Mặc không làm gì với Thịnh Khang, giữa hai nước không có xung đột lớn nào.
Thì có nghĩa là Chiêu Vũ để có thể có đủ tinh lực để đối phó với nhà họ Liên, hoàn cảnh khó khăn của Liên Tư Thành trước đó cũng không có giải quyết hoàn toàn.
Nhưng một khi Vinh Dương thật sự chống lại Thịnh Khang thì tuyệt đối Chiêu Vũ để sẽ không ở dưới tình huống đó mà làm gì nhà họ Liên.
Thậm chí còn không thể không mượn sức nhà họ Liên, nhất trí cùng chống lại Vĩnh Dương.