Chương
Người bên cạnh lại sao có thể biết được, trên thực tế Triệu Khương Lan có thể dùng cách của mình cầu cứu với con bò già.
Những lời nói này của nàng, con bò già để có thể nghe hiểu. Nhưng âm thanh con bò già phát ra, ngoại trừ Triệu
Khương Lan ra, thì người bên cạnh vốn dĩ là không thể hiểu nổi.
Vừa nghe hiểu ý của Triệu Khương Lan xong, con bò già bị doạ một trận.
Bản thân của nó không phải loài người, ở đây thời gian dài như thế nhưng không một ai có thể nói chuyện với nó.
Nhưng nữ nhân này vậy mà thông thạo tiếng của động vật, thật đúng là một người tài mà!
Vì vậy con bò già kích động hừ hừ mấy tiếng.
Nó nói cho Triệu Khương Lan biết ở đây là thành Dương Kiều.
Cái thôn trang này đang ở chân núi Dương Kiều. Nhưng ở gần đây có vài thôn trang giống như thế này.
Thôn trang này lớn nhất, chỉ đất canh tác thôi cũng đã có hơn trăm mẫu đất.
Sang thôn trang khác thì đi lên trên mười dặm là có thể nhìn thấy một mảnh rừng hoa đào rất lớn.
Mùa này bây giờ, có lẽ hoa đào vẫn chưa nở rộ. Nhưng qua mấy tháng nữa, hoa đào sẽ nở thành một mång.
Đến lúc đó, người đi chơi lên trên núi sẽ nhiều hơn một chút, trên đỉnh núi còn có một tòa miếu, chỉ là hương khói rất ít.
Con bò già hừ hừ cả nửa ngày, nhưng tất cả nhưng manh mối mà nó biết chỉ có từng đó.
Triệu Khương Lan vui vẻ trong lòng, so với hoàn cảnh cái gì cũng không biết của nàng trước đó thì đã tốt hơn nhiều rồi! Sau khi có những manh mối này, có lẽ người của Lý
Mặc có thể tìm được nơi này cứu nàng ra.
Cho nên Triệu Khương Lan không do dự nữa, trở về phòng trải giấy ra, chuẩn bị cầm bút viết.
Nhưng manh mối này đương nhiên nàng không thể trực tiếp viết lên giấy được, dù sao thì chắc chắn sẽ có người kiểm tra nội dung của bức thư này.
Nếu như Triệu Khương Lan lộ liễu viết lên thì bức thư này không chỉ không truyền đi được mà còn sẽ mang đến hoạ sát thân cho nàng.
Cho nên Triệu Khương Lan suy nghĩ, cứ viết theo ý muốn của bọn họ trước đã.
“Vinh Dương bệ hạ, ta là Triệu Khương Lan cũng là công chúa Nhã Lan của Thịnh Khang. Hôm nay viết bức thư này là muốn cầu xin sự giúp đỡ của huynh. Vốn dĩ ta nên dựa theo ước định của hai nước, chấp nhận hoàn thân gả đi Vinh Dương. Nhưng giữa đường bị người ngăn trở, đem ta giam ở trong cung của Thịnh Khang, đến bây giờ sự tự do bị giới hạn, không thể ra vào. Rơi vào đường cùng, ta chỉ có thể nghĩ cách cho người âm thầm đưa bức mật hàm này đến tay huynh, vẫn hy vọng huynh có thể nhanh chóng đến cứu ta.
Sau khi viết xong những thứ này, nàng lại viết một bài thơ ở dưới ngay lập tức.
Bài thơ này nhìn qua thì có vẻ giống như sự ai oán trong tim của nữ tử trong khuê phòng, hy vọng người khác có thể rủ lòng thương.
Mỗi chữ mỗi câu như khóc như kể lể, điềm đạm đáng yêu.
Nhưng trên thực tế bài thơ này dùng một loại cách thức vô cùng quen thuộc của Triệu Khương Lan, hay là nói Lý Hân với Lý Mặc, đó là cách chú âm phiên thiết.
Ở trong bài thơ này, cứ hai chữ gộp lại với nhau thì chính là chủ âm của một chữ khác.
Thanh mẫu của chữ trước và vận mẫu của chữ sau hợp lại với nhau, ghép lại thành một chữ khác. Nếu như người hiểu rõ cách thức này thì chỉ đọc bài thơ này một lượt là có thể hiểu những ám hiệu mà nàng đưa vào trong bài thơ.