Chương
Một khi bọn họ gặp nguy hiểm, muốn tránh tai mắt của người khác để truyền tin tức, không cho người khác biết thì sử dụng cách thức này để giấu những lời muốn nói với đối phương vào những câu thơ nhìn có vẻ không có gì khác thường này.
Nhưng trên thực tế, chờ đến khi ghép phiên âm xong thì có thể biết được chân tướng rồi. Lý Mặc dùng nửa tiếng để tổng kết lại một lần nữa, cuối cùng cũng nhìn thấy những ám hiệu mà Triệu Khương
Lan cho mình.
Thành Dương Kiều, dưới chân núi Dương Kiều, rừng hoa đào, trăm mẫu đất canh tác, nông trang, chùa miếu…
Hắn ta đứng dậy soạt một cái.
Triệu Khương Lan bị người ta bắt cóc đi rồi! Chẳng trách Triệu Khương Lan lại gửi cho hắn ta bức thư kỳ lạ như thế.
Nàng rõ ràng là viết nơi nàng bị bắt cóc đến vào trong bức thư ám hiệu này, cầu cứu hắn ta.
Hoặc người thực sự bắt nàng đi chính là muốn có thể khơi mào hai nước phân tranh, không chừng có thể đạt được lợi ích từ trong việc này.
Triệu Khương Lan nhìn thì có vẻ rất phối hợp với bọn họ, nhưng trên thực tế lại cung cấp tin tức ngầm.
Vừa nghĩ đến giờ phút này Triệu Khương Lan đang gặp nguy hiểm, hơn nữa nàng còn chủ động cầu cứu mình, nên Lý Mặc đứng ngồi không yên.
Hắn ta lập tức gọi thủ lĩnh của Long Vệ bảo vệ sát bên người mình vào, căn dặn đối phương.
“Sắp xếp một đội nhân mã, xuất phát ngay lập tức, đi cứu viện Hoàng hậu. Thủ lĩnh Long vệ vừa nghe thấy lười của Lý Mặc thì có chút ngạc nhiên.
“Bệ hạ, chẳng lẽ người muốn tự mình đi sao? Nơi này, thuộc hạ chưa từng nghe nói qua, nhưng không khó tìm, chắc chắn ở trong biên giới của Thịnh Khang. Vả lại đối phương có bao nhiêu nhân mã, có bao nhiêu nhân lực chúng ta đều không biết, dưới tình huống này, thuộc hạ không hy vọng người tuỳ tiện mạo hiểm.
Lý Mặc lắc lắc đầu: “Không được, trẫm nhất định phải đi, nếu Hoàng hậu đã không viết trong thư là đối phương có bao nhiêu người thì chứng tỏ nhẫn mã của đối phương không nhiều. Hơn nữa ngươi cũng đừng quên, những người này âm thầm cướp Hoàng hậu đi, đến cả Thần Vương điện hạ kia cũng không biết chút gì cho thấy đối phương sẽ không khua chiêng gõ trống, chắc chắn sẽ khiến cho tai mắt người ta chú ý đến, nên một đường xe nhẹ đơn giản.
Suy đoán của Lý Mắc đương nhiên có đạo lý, nhưng dù sao thì thân phận của hắn ta cũng tôn quý.
Lần trước, hắn ta đi Thịnh Khang, suýt chút nữa thì có nguy hiểm về tính mạng. Lỡ như lại giảm lên vết xe đổ lần nữa, gặp phải nguy hiểm gì vậy thì rắc rối rồi.
Nhưng Lý Mặc lại cổ chấp muốn đi.
Ngón tay hắn ta nghịch chiếc nhẫn Triệu Khương Lan đưa tới: “Trong lòng Hoàng hậu, trầm là một người vì tư lợi. Thậm chí lúc này nàng còn cảm thấy, trầm vì sự an nguy của bản thân mình, tuyệt đối sẽ không tự mình đi cứu nàng. Nhưng trầm chính là muốn tự mình đi cứu nàng, nếu không trong lòng Hoàng hậu, trầm vĩnh viễn cũng so sánh được với tên Mộ Dung Bắc Uyên thật tình thật ý kia!”
Long vệ thấy hắn ta kiên trì như vậy cũng không dám khuyên nhiều, nên dò hỏi: “Chúng ta có cần đem nhiều nhân mã đi theo không, lực lượng hùng hậu ra trận, dễ dàng cứu viện Hoàng hậu nương nương”
Lý Mặc suy nghĩ, hơi lắc đầu.
“Không cần thiết, trẫm đem theo Long vệ theo là đủ rồi, cũng nói chuyện này cho Thịnh Thuỷ Đường biết, để hai vị Đường chủ của Vị Ương cũng đem theo một ít Phượng vệ cùng khởi hành.
Lý Mặc nói xong thì chuẩn bị đi Vị Ương cung tuyên chỉ.
Nhưng hắn ta lại nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên gọi Long vệ lại: “Đợi một chút! Chuyện này, trước không cần nói cho Vị Ương cung biết, cũng không cần báo tin cho Thịnh Thuỷ Đường. Thậm chí còn phải giấu bọn họ, không thể tiết lộ hành tung cho bọn họ.
Nghe thấy sự sắp xếp của Lý Mặc, Long vệ có chút khó hiểu.
“Bệ hạ vì sao lại phải giấu giếm Phương vệ, nếu có Phượng vệ giúp đỡ chúng ta, cũng không phải là sẽ giúp đỡ chúng ta một tay sao?”
Lý Mặc ý tử không rõ nhíu mày: “Từ đầu đến cuối, người Phượng vệ nguyện trung thành chỉ có một người là Hoàng hậu. Cho dù là trầm, bọn họ cũng không hoàn toàn nghe theo ý chỉ của trầm. Chỉ sợ, một khi bọn họ có được tin tức của Hoàng hậu, việc đầu tiên chính là báo tin cho nhau một cách nhanh nhất. Nếu như để Phương vệ trong biên giới Thịnh Khang biết được, không chừng bọn họ sẽ đem chuyện này lén lút nói cho người Thịnh Khang biết, nhất là sẽ báo tin cho Mộ Dung Bắc Uyên kia biết. Nếu như hãn cứu Hoàng hậu trước trầm một bước thì giữa trầm và Hoàng hậu, chẳng phải là càng ngày càng không có khả năng phục hồi rồi sao?”