Chương
Lý Mặc sao có thể dễ dàng bỏ qua như thế.
“Không có nước? Thôn trang lớn như vậy, các ngươi chắc chắn là cư trú ở đây lâu dài, sao lại có thể không có nước được chứ? Có phải là bởi vì sợ phiền phức cho nên không muốn giúp đỡ không? Thế này đi, chúng ta tình nguyện bỏ tiền ra, nếu như cho mỗi người chúng ta một ly nước, thỏi bạc này cho ngươi, thế nào?”
Vài ly nước mà thôi, ở ngoài vốn dĩ là không đáng mấy văn tiền.
Nhưng Lý Mặc lại bỏ ra một thỏi bạc, nếu người bình thường nhìn thấy nhất định sẽ có chút động lòng. Nhưng sau khi nghe Lý Mặc nói xong, người này ngược lại càng trở nên cẩn trọng hơn.
Ánh mắt của hắn ta đánh giá đoàn người Lý Mặc, thấp giọng nói: “Rốt cuộc các ngươi là ai? Nói là uống nước, hay là còn có mục đích khác?”
Nghe thấy hắn ta nói như thế, trong lòng Lý Mặc càng chắc chắn, thôn trang này có vấn đề
Triệu Khương Lan rất có khả năng ở trong đó.
Hơn nữa dựa theo mạnh mối, đây là nơi phù hợp với miêu tả nhất
Cạch một cái, Lý Mặc mở cái quạt ra, Long vệ bên người hắn ta hiểu ý, cố tình nói: “Thiếu gia nhà ta là họ hàng với chi phủ đại nhân, chẳng qua chỉ là muốn nghỉ chân lại ở nơi này một chút, uống ly nước, người sao lại một mực từ chối, nếu như người vẫn tiếp tục không biết điều thì đừng trách chúng ta không khách khí.
Người canh giữ thôn trang nghe thấy thế thì cười nhạo.
“Tri phủ đại nhân? Khẩu khí thật lớn đấy! Đừng nói thiếu gia nhà người chỉ là một họ hàng hèn mọn, cho dù là tri phủ đại nhân đến đây thì cũng phải hỏi thăm đây là địa bàn của ai, ta khuyên các người một câu, đi mau!”
Lý Mặc giương cằm lên, vẻ mặt tỏ ra ý khiêu khích: “Nếu như ta cứ không đi thì các người có thể làm gì được ta?”
Đối phương rút xoẹt đạo bên hông: “Vậy thì đừng trách bọn ta độc ác, là các người tự chết!”
Hắn ta nói xong câu này thí có bảy tám người thân hình to lớn đi ra từ sau lưng, là người giống dáng vẻ của tiêu sư. Nhìn cách ăn mặc này của bọ, Lý Mặc có chút bừng tỉnh.
Thì ra Triệu Khương Lan là bị mấy người này bắt đi.
Bọn họ đóng giả làm tiêu sư áp tải hàng hoá, nói không chừng lén lút giấu nàng vào một cái rương rồi đem đi cùng nhau.
Vừa nghĩ đến Triệu Khương Lan có lẽ là ở đây, hắn ta cũng không kiềm chế nổi nữa, cười lạnh.
“Cuộc đời này của bổn công tử ghét nhất là có người rút đao trước mặt ta, nếu các ngươi đã cố làm việc mà ta ghét thì đừng có trách ta không nương tay”
Nói xong, hắn ta híp mắt lại, Long vệ ở sau lưng đều rút kiểm tra.
Lúc đối phương vẫn còn chưa phản ứng kịp, một Long vệ bay người lên, một kiếm đã khiến cho người cầm đầu rơi đạo xuống.
Sau đó, rất nhanh hai bên đã đánh nhau rồi.
Có một tiêu sư trong đó có lẽ là ý thức được cái gì đó, chợt loé qua chạy về một bóng người phía sau lưng rồi hét.
“Đồ vật, giấu ki!”
Lý Mặc nghe được câu này, ra hiệu cho Long vệ yểm hộ mình.
Hắn ta đuổi theo người nữ nhân đó, đi thẳng vào trong.
Nhìn thấy động tác của hắn ta, có người vội vàng muốn ngăn cản.
Nhưng còn chưa lại gần được đã bị Long vệ khống chế rồi.
Lý Mặc mang theo ba người vội vàng đi vào bên trong, mà người nông phụ nhận được chỉ thị cũng vội vàng mở khoá phòng của Triệu Khương Lan, kéo nàng một phát ra ngoài.
Bà ta đem Triệu Khương Lan nhốt ở nhà bếp bên cạnh, chỉ vào một cái vại rồi nói: “Ngươi trốn vào trong vai gạo, không được ra ngoài.”
Triệu Khương Lan nhìn vại gạo, tròng mắt đảo đảo.