Chương
Triệu Khương Lan trừng mắt hắn ta một cái: “Ít nói lời thừa thãi đi, nhanh chóng đi thôi. Huynh đem bao nhiêu người, tốt nhất là có thể áp tải mấy người này trở về, thẩm tra cẩn thận, ta muốn biết chân tướng và người đứng sau lưng của bọn họ là ai”
Nông phụ nghe thấy câu này thì chửi ầm lên: “Ngươi lừa ta, ngươi quả nhiên là một bọn với nhau! Nhưng bọn họ sao có thể biết người ở đây được chứ?”
Triệu Khương Lan từ trên cao nhìn xuống liếc bà ta một cái: “Ngươi không biết là bởi vì người ngu. Nếu các người đã muốn ta viết thư cho Hoàng đế Vinh Dương thì sao ta có thể để cho các ngươi thất vọng được cơ chứ. Bức thư này đã nói hết tất cả, nên nói hay không nên nói thì đều nói hết rồi.”
“Là thư, bức thư đó có vấn đề? Không thể nào, bức thư đã trực tiếp truyền đến Vinh Dương, không thể rơi vào tay người khác được, vậy đám người này là ai?”
Bà ta đột nhiên nghĩ đến cái gì, hít một hơi thật sâu.
“Lẽ nào bọn họ là người Vinh Dương?”
Rất nhanh Long vệ ở ngoài đã khống chế hết tất cả bọn người kia rồi.
Thủ lĩnh Long vệ tiến lên đến gần Lý Mặc xin chỉ thị: “Công tử, người đã bắt được rồi, nên xử lý như thế nào?”
Lý Mặc hơi cúi đầu nhìn Triệu Khương Lan: “Nếu người bọn họ đắc tội là phu nhân thì chuyện này đương nhiên là phu nhân định đoạt.
Nghe thấy Lý Mặc xưng hô với Triệu Khương Lan như thế, nông phụ ở dưới đất hình như ý thức được điều gì đó, trong nháy mắt gào thét to lên.
“Không thể nào, chẳng lẽ ngươi là Hoàng đế Vinh Dương? Ngươi sao có thể đích thân đến đây được chứ?”
Triệu Khương Lan lạnh lùng liếc bà ta một cái, nàng lấy chủy thủ từ trên tay của Long vệ, đặt lên mặt của bà ta.
“Nói đi, rốt cuộc là ai phải các ngươi đến? Nếu như không nói thì ta sẽ móc mắt của ngươi, để ngươi nếm thử mùi vị muốn sống không bằng chết”
“Ta tuyệt đối sẽ không nói, cho dù ngươi có giết ta thì cũng không hỏi ra được cái gì đâu
Triệu Khương Lan nhíu mày: “Có phải là Liên Tư Thành không, hắn muốn khi Thịnh Khang và Vinh Dương phát động chiến tranh, nhìn hai nước trai cò đánh nhau để ngư ông đắc lợi. Như vậy, Hoàng thượng sẽ không tiếp tục ra tay đối phó hắn nữa, hắn lại có thể bình chân như vại, thậm chí còn có thể thăng quan tiến chức, hắn nghĩ cũng thật đẹp!”
Mặc dù bị Triệu Khương Lan nói ra chân tướng, người nông phụ này cũng có chút cốt khí chặt miệng, không nói một lời.
Lý Mặc ngược lại cười đồng tình.
Trên đường tới đây hắn ta đã nghĩ ra đáp án, bây giờ nghe Triệu Khương Lan nói xong, chỉ có thể nói không mưu mà hợp.
Hay cho tên Liên Tư Thành, thật là khiến cho người ta phải lau mắt mà nhìn mà!
Trận chiến của Tùng Gia Lĩnh mấy năm trước, Liên Tư Thành đã báo tin cho Vinh Dương một lần.
Nhưng bởi vì hắn ta tin lời của Liên Tư Thành nên đã khiến Vinh Dương phải thất bại thảm hại. Sau khi Liên Tư Thành thắng được trận chiến đó, một bước đi lên trời xanh, thuận buồm xuôi gió.
Tên tiểu nhân bỉ ổi như thế vẫn ngựa quen đường cũ, đâm sau lưng người ta mấy nhát.
Lý Mặc tiến lên kéo lấy Triệu Khương Lan: “Được rồi, sao lại phải nhiều lời với bà ta làm gì, nếu nàng đã có đáp án rồi thì bà ta nói hay không nói thì có khác gì nhau chứ. Bây giờ chúng ta phải gấp rút lên đường, không tiên đem hết tất cả mấy người này đi được, chỉ có thể giết bọn họ đi. Trong khoảng thời gian này trong bọn nó nếu có ai ngược đãi hay là ức hiếp nàng thì nàng cứ nói hết ra, phu quân làm chủ cho nàng, nhất định khiến bọn họ phải chết một cách đau đớn, thậm chí còn có thể đem bọn họ đ nghiền xương thành tro.