Chương
Cho dù là lúc ngủ, Lý Mặc cũng muốn dùng dây thừng trói chân tay nàng lại.
Triệu Khương Lan quả thực là bị tức chết, nhưng nói cái gì Lý Mặc cũng không nghe. Cứ như thế, Triệu Khương Lan vốn dĩ là không có cơ hội để chạy trốn, chỉ có thể trừng mắt nhìn bản thân mình bị đem trở về thành Phượng Dương.
Không ngoài dự liệu của Triệu Khương Lan, đợi đến khi bọn họ trở về hoàng cung xong, Lý Mặc đã bắt đầu chiếu cáo thiên hạ.
Nói công chúa Nhã Lan không hề chết, trước đó có người cố ý châm ngòi chia rẽ quan hệ hai nước. Dùng thân phận của nàng, đóng giả công chúa giả chết. May là công chúa cơ trí, trốn thoát từ trong tay phản tặc, một đường chạy đến Vinh Dương.
Bây giờ thân phận của nàng đã được xác nhận, cho nên đợi đến khi công chúa tĩnh dưỡng xong là có thể cử hành đại hôn để hậu bình thường.
Trong Vị Ương cung, Triệu Khương Lan nghe tin tức Phượng vệ truyền đến, mệt mỏi đưa tay ra che mắt lại.
Không kịp rồi, thế nào đi chăng nữa thì cũng không kịp rồi.
Bây giờ cho dù Mộ Dung Bắc Uyên biết được tin tức thì cũng không có cách cứu nàng ra ngoài.
Nếu không chính là ngang nhiên công khai đối nghịch với Vinh Dương, muốn cướp đoạt Hoàng hậu của Vinh Dương!
Chẳng lẽ không có đường lui rồi?
Phượng vệ Vũ Mạc và Cần Thư của Vị Ương cung, thấy dáng vẻ này của nàng thì rất đau lòng.
“Chủ thượng, người suốt ngày mặt cau mày cáu, cũng không phải cách tốt, không bằng thuộc hạ cho người truyền tin nhanh nhất đến Thịnh Khang, báo tin cho Thần Vương điện hạ biết, có lẽ ngài ấy có cách cứu người.
Triệu Khương Lan có chút lụn bại lắc lắc đầu: “Nếu như chàng ấy biết, nhất định sẽ không màng tất cả, lấy trứng chọi đá. Cho dù chàng ấy bằng lòng thì Hoàng đế Thịnh Khang cũng sẽ không bằng lòng, tình huống hiện tại với trước kia hoàn toàn không giống nhau, bệ hạ đã chiếu cáo thiên hạ rồi, tân hậu chính là công chúa Nhã Lan. Nhưng trên đời này, ngoại trừ ta ra thì làm gì có công chúa Nhã Lan thứ hai chứ.”
“Nhưng thấy người như thế này, trong lòng chúng thuộc hạ cũng rất khó chịu. Giữa người với bệ hạ, thật sự không thể lại hiệp thương nữa sao.”
Vũ Mạc vừa hỏi xong thì có nữ quan làm ở cung phục trong cung, cung kính đến đây thỉnh an.
“Nô tỳ là nữ quan Ngọc Hi Phương, nhận được thánh lệnh của bệ hạ đến đây đo kích thước thân thể nương nương người, hỉ phục của đại hôn trước đó làm dựa theo ý định của bệ hạ, kích thước dựa theo sự dặn dò của bệ hạ để may, cũng không biết là có vừa với vóc dáng của nương nương người hay không, nô tỳ muốn xác nhận lại một lần nữa để trở về sửa lại cho phù hợp.” Nhìn thấy bà ta cầm hỉ phục đỏ rực rỡ đến trước mặt, Triệu Khương Lan chỉ cảm thấy thật ngứa mắt.
Nàng dường như láng máng nhớ lại trước đây, lúc mà bản thân mình ôm tâm trạng kích động gả cho Lý Mặc, nữ quan Ngọc Hi Phương cũng từng làm một hỉ phục như thế này.
Chỉ là tâm trạng lúc đó với bây giờ hoàn toàn khác biệt. Lúc đó, trong lòng nàng vô cùng mong đợi ngóng trông ngày đại hôn.
Cảm thấy khoảng thời gian đó là khoảng thời gian nàng đắc ý nhất, rực rỡ nhất trong cuộc đời của nàng.
Đến tận khi được ban thưởng cho một ly rượu độc, cũng là lúc đem hết tất cả những tình cảm chân thành của nàng đạp nát vụn dưới chân.
Đến bây giờ lại nhìn thấy bộ xiêm y như thế, quả thật là У một trò cười.
“Ra ngoài, đem bộ y phục này ra ngoài, ta không muốn nhìn thấy nó!”
“Hoàng hậu nương nương, mong người đừng làm khó nô tỳ, nếu như ngày đại hôn xiêm y không vừa người thì bệ hạ sẽ trách tội xuống, nô tỳ sẽ phải rơi đầu.