Chương
Ban đêm, có tiếng gõ cửa dồn dập vang lên bên ngoài Thần Vương phủ.
Sau khi thị vệ canh cửa mở cửa ra, nhìn thấy người đến thì hơi sửng sốt.
“Ngài là, phu nhân của tướng quân? Hồng Vân lấy mũ áo choàng xuống: “Điện hạ ở trong phủ không? Phiền vào thông báo một tiếng, ta có chuyện gấp bẩm báo”
Thị vệ nghe thấy thế thì vội vàng mời người đi vào. Chu Khiết nghe tiếng đi đến, mời nàng ấy đến thư phòng của Mộ Dung Bắc Uyên.
Trên đường đi Chu Khiết nhắc nhở Hồng Vân: “Không biết phu nhân tìm điện hạ có chuyện gì? Bởi vì chuyện của Vương phi, khoảng thời gian này tâm trạng của điện hạ không được tốt lắm, nếu có chỗ nào thất lễ thì mong phu nhân đừng để bụng”
Hồng Vân lắc đầu: “Ta chính là có tin tức của Vương phi mới vội vã đến đây bảo tin”
Chu Khiết thở gấp: “Thật sao? Nhanh, phải nhanh chóng báo cho điện hạ biết, điện đã lo lắng đến chết rồi.”
Đến thư phòng Chu Khiết gõ cửa: “Điện hạ, phu nhân của La tướng quân đến, nói có tin tức của Vương phi
Hắn ta vừa dứt lời, cánh cửa này đã mở ra rầm một cái.
Hồng Vân vừa đi vào đã nhìn thấy một bóng người gầy gò, gương mặt của Mộ Dung Bắc Uyên dưới ánh nến càng trở nên gầy yếu hơn. So với trong trí nhớ của nàng ấy, hắn đã gầy đi một vòng, cả người đều có chút giống như lưỡi đao sắc bén, lạnh lẽo.
Đột nhiên nàng ấy thấy rất xót xa, khoảng thời gian này Thần Vương điện hạ nhất định rất gian nan.
Mộ Dung Bắc Uyên thấy giọng họ mấy tiếng, sau đó vội vã nhìn Hồng Vân: “Ngươi nói, ngươi có tin tức của
Vương phi?”
Hồng Vân gật đầu mạnh một cái: “Đúng vậy!”
“Nàng ấy, nàng ấy còn sống không?”
Hốc mắt Hồng Vân nóng lên: “Còn sống, hơn nữa còn không hề có thương tổn gì, mong điện hạ yên tâm.
Trong nháy mắt tim của Mộ Dung Bắc Uyên được thả xuống. Hắn nhẹ giọng lặp đi lặp lại: “Sống là tốt rồi, sống là tốt rồi”
Không có ai biết được, bốn chữ “sống là tốt rồi” này, đối với Mộ Dung Bắc Uyên mà nói có bao nhiêu nặng nề. Bao nhiêu đêm mất ngủ khó ngủ, điều hắn nghĩ nhiều nhất là nếu như Triệu Khương Lan chết thì phải làm sao đây?
Nàng có phải là sẽ ở một nơi nào đó không ai phát hiện đến yên lặng không một tiếng động mà rời khỏi thế gian này không.
Mà hắn vĩnh viễn đều không nhận được tin tức. Càng nghĩ thêm, Mộ Dung Bắc Uyên lại càng cảm thấy trái tim đau như bị ai đó bóp nghẹt vậy.
Đến cả hắn là người mà ngày thường cũng không coi là thờ cúng thần phật gì cũng bắt đầu cầu với trời xanh.
Chỉ cần để cho Triệu Khương Lan bình an, hắn bằng lòng trả giá tất cả.
Nói chung chỉ có tin tức này đã đủ để có thể Mộ Dung
Bắc Uyên phải tiêu hoá một lúc.
Đợi sau khi hắn bình tĩnh lại mới lại khàn giọng hỏi tiếp: “Cho nên, nàng ấy ở đâu?”
“Vương phi ở Vịnh Dương! Nàng ấy quả thật là bị người bí mật bắt đi ra khỏi Kinh Thành, hơn nữa còn giấu ở một nơi không muốn cho ai biết. Nhưng không biết vì sao, Vương phi lại nghĩ được cách truyền đạt cho Vinh Dương bằng thư hàm, cho nên vị Hoàng đế kia của Vinh Dương đã cứu người rồi nàng ấy trở về. Hơn nữa bây giờ, bệ hạ đã tuyên bố với bên ngoài rằng công chúa Nhã Lan không hề chết vì đuối nước, mà người chết là người khác. Chỉ đợi sau khi công chúa nghỉ ngơi xong, đại hôn sẽ được cử hành theo đúng dự định. Chu Khiết nghe đến đây, có chút lo lắng nhìn về phía Mộ Dung Bắc Uyên.